"Không... Không có vấn đề gì cả, tên cậu rất hay, ha ha."Thư Lê xấu hổ cười gượng: "À... Cho mình mạn phép hỏi một câu, họ của cậu là gì?"
Ma pháp sư trẻ tuổi ngơ ngác trả lời: "Tôi tên là Es Telle, Telle là họ của tôi."
Lúc này, ba thiếu niên yêu tinh mới vỡ lẽ.
Thì ra bọn họ đã hiểu nhầm! Người ta tên Es, họ Telle, ghép lại thành Es Telle, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến họ của Tinh Linh Vương cả.
Thế giới rộng lớn như vậy, trùng tên cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.
Thư Lê xin lỗi rồi giải thích: "Tên của cậu rất giống với họ một vị trưởng bối của mình, nên mình hơi bất ngờ."
"Thì ra là vậy." Es Telle chẳng hề để tâm, rồi tiếp tục kể lại chuyện mình bị cướp giữa đường.
Trong cỗ xe ngựa phía sau, rồng nhỏ và hai tiểu yêu tinh khác cố rướn cổ lắng nghe, cũng muốn nghe cho rõ câu chuyện của ma pháp sư kia. Nhưng tiếc thay, hai xe ngựa đi cách nhau một đoạn, chỉ thấy môi y mấp máy mà không nghe thấy tiếng gì cả.
Budno phồng má tức tối, rõ ràng vô cùng tiếc nuối.
Sớm biết vậy, vừa rồi hắn ta đã tranh giành với Dicio một phen, nhất quyết leo lên cỗ xe kia. Giờ thì, hắn ta thành ra không nghe được câu chuyện hấp dẫn, chỉ biết vò đầu bứt tai, sốt ruột không yên.
"Tôi đến từ Đế quốc Izerafa, là một Ma Pháp Sư học việc trung cấp. Nửa tháng trước, sau khi nhận được thư giới thiệu từ một giáo viên của Học viện Ma pháp Saint Velia, tôi liền từ biệt gia đình, một mình lên đường đến Trung Đình..."
Một tuần trước, khi y băng qua dãy núi Xisha nằm giữa biên giới đế quốc Izerafa và đế quốc Dalia thì bất ngờ bị cướp.
Bọn cướp đó không phải hạng tầm thường, chúng không chỉ tinh thông kiếm thuật mà còn sử dụng được ma pháp hắc ám. Trong khi ấy, y chỉ là một Ma Pháp Sư học việc trung cấp, y đã giằng co với bọn họ suốt cả ngày, cuối cùng vẫn bị bắt giữ.
Bọn cướp đã cướp cả pháp trượng và túi trữ vật của y, rồi trói y lại, nhốt vào một căn phòng tối tăm, không cơm, không nước. Theo lời lũ canh gác đi tuần, tên thủ lĩnh thấy diện mạo y không tệ, tính đưa y ra chợ đen bán đấu giá.
Es Telle không muốn bị đem bán, chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Một ngày trước khi bị đưa đến chợ đen, y nhân lúc bọn canh gác sơ ý, trốn khỏi phòng giam. Nhờ ý chí kiên cường, y đã thoát được khỏi hang ổ bọn cướp.
Ra đến bên ngoài, y mới phát hiện mình vẫn còn trong dãy Xisha. Vì sợ bị bọn cướp bắt lại, nên y không dám lơ là dù chỉ một khắc. Dựa vào kiến thức đã học, y nhặt một cành cây và một viên đá có khả năng lưu trữ ma lực, chế tạo một cây pháp trượng tạm thời rồi lặng lẽ mò mẫm tìm đường xuống núi.
"... Thần Ánh Sáng chứng giám, tôi may mắn không chạm trán bọn ma thú đáng sợ, thuận lợi tiến vào lãnh thổ Đế quốc Dalia. Nhưng dù đã thoát nạn, tôi vẫn không dám nghỉ ngơi, càng không dám giao tiếp với dân làng ven đường... Sợ rằng họ có liên hệ với bọn cướp."
Es Telle cất giọng trầm thấp, bình thản kể lại quá trình bị cướp, bị nhốt và trốn thoát. Lời lẽ của y đơn giản mà mạch lạc, khiến người ta vô thức lắng nghe.
"Rồi sau đó thì sao?" Dicio lập tức truy hỏi.
Es Telle đáp: "Tôi cố gắng tránh xa đám đông, chọn đường núi hoang rừng rậm mà đi, chẳng hay chẳng biết thế nào mà vòng đến tận nơi này..."
Sợ bị bọn cướp đuổi theo, y đã không ngủ không nghỉ suốt hai ngày để chạy trốn, giữa chừng chỉ hái vài quả dại chua lè để ăn lót dạ.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi chạy trốn. Cảm thấy chắc là bọn cướp sẽ không đuổi theo nữa, y mới dám đi lên đường lớn, cẩn thận hỏi thăm dân làng xung quanh, biết được thị trấn gần nhất là trấn Kesheng liền cắm đầu cắm cổ đi về hướng đó, mong kịp tới nơi trước khi mặt trời lặn.
Không ngờ vì quá đói, quá mệt, quá khát, thể lực cạn kiệt, y gục xuống đất và ngất lịm.
"Cảm ơn các cậu." Es Telle chân thành nói: "Nếu không nhờ các cậu cứu giúp, e rằng tôi đã không thể mở mắt ra lần nữa."
"Thật sự không cần cảm ơn đâu, tất cả đều là duyên phận."
Thư Lê cảm thán, ánh mắt rơi xuống cây trượng thô sơ bên cạnh Es Telle và đôi giày đã rất mòn dưới chân y.
Xem ra quãng đường y chạy trốn quả thật vô cùng gian nan.
"Duyên phận ư?" Es khẽ lặp lại từ ấy, như đang nghiền ngẫm. Rồi y mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Thư Lê: "Một mối duyên thật đẹp."
Thư Lê bị đôi mắt xanh lục của y nhìn chằm chằm liền cảm thấy có chút không tự nhiên.
Chẳng trách bọn cướp lại muốn bán y vào chợ đen.
Y không chỉ trẻ tuổi, mà dung mạo còn tuấn tú nổi bật, sở hữu mái tóc vàng kim hiếm thấy và một đôi mắt xanh tuyệt đẹp, quá mức thu hút ánh nhìn.
"Bây giờ cậu định làm gì?" Kumandi hỏi.
Es chuyển ánh mắt sang thiếu niên tóc đen mắt đen, đáp: "Trước tiên, tôi sẽ đến Hiệp hội Ma pháp ở trấn Kesheng, nhờ các ma pháp sư trong hội giúp tìm một công việc, kiếm chút lộ phí để đến Học viện Ma pháp Saint Velia ở Trung Đình báo danh."
"Vất vả quá!" Dicio thở dài, quay sang hỏi Thư Lê: "Dù sao chúng ta cũng cùng đường, hay là cho cậu ấy đi nhờ một đoạn?"
"Chuyện này... Không biết cậu ấy có đồng ý không." Thư Lê ngập ngừng. Qua lời Es Telle vừa kể, có thể nhận ra y là một người kiêu ngạo, chưa chắc sẽ dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của họ.
Es nghi ngờ hỏi: "Cùng đường? Chẳng lẽ các cậu cũng đến Trung Đình?"
Khóe môi Dicio cong lên: "Đúng vậy, bọn tớ giống cậu, cũng nhận được thư giới thiệu từ Học viện Ma pháp."
Es ngạc nhiên: "Vậy chẳng phải sau này chúng ta sẽ là bạn học ư?"
Thư Lê gật đầu: "Đúng vậy. Nếu không có gì bất ngờ, chúng ta sẽ là bạn học cùng khóa của Học viện Ma pháp."
Es thoáng hiện vẻ không thể tin nổi, khẽ lẩm bẩm: "Giờ thì tôi tin rằng cuộc gặp gỡ này là duyên phận thật rồi."
"Ha ha..." Dicio hớn hở cười, khuỷu tay huých nhẹ vào tay Es Telle: "Vậy cậu có muốn đi cùng bọn tớ không?"
"Ư..." Es khẽ rên một tiếng, chau mày ôm lấy cánh tay phải của mình.
Dicio giật nảy mình, lập tức giơ cả hai tay lên: "Tớ... Tớ không làm gì cả đâu!"
Es vội vàng nói: "Không... Không phải lỗi của cậu. Trong lúc chạy trốn, tôi bị ngã một lần, cánh tay bị thương nên mới đau."
"Xin lỗi, tớ không biết." Dicio vội vàng xin lỗi, trên mặt lộ vẻ áy náy.
"Không sao đâu. Trên đường tôi có hái được ít thảo dược, đến thị trấn rồi tìm chỗ nấu lên, uống thuốc là ổn." Es cụp mắt, hàng mi dày như cánh quạt khẽ run, khuôn mặt tái nhợt khiến y càng thêm phần mong manh yếu ớt.
Các tiểu yêu tinh càng thêm thương cảm cho y.
Thế giới loài người thật nguy hiểm, sơ sẩy một chút là bị cướp, bị bắt cóc, suýt nữa còn bị đem bán. Chẳng trách trước đây Tinh Linh Vương không cho phép các yêu tinh chưa trưởng thành ra ngoài rèn luyện. Khi thực lực còn yếu, một khi gặp nguy hiểm, quả thực lực bất tòng tâm.
Ma Pháp Sư học việc tên Es Telle này không chịu ngồi im chờ chết, có gan mạo hiểm, có dũng có mưu, mới có thể thoát khỏi hang hổ.
Thế nhưng, cũng vì vậy mà y bị thương không nhẹ, suýt nữa mất mạng.
"Cho mình xem vết thương một chút được không?" Thư Lê không nhịn được lên tiếng. Trong ba lô của cậu có mang theo một ít dược vật cơ bản, có thể trị các vết thương va đập thông thường.
Es không ngần ngại, xắn tay áo rộng thùng thình lên, để lộ cánh tay.
Thư Lê nhìn kỹ, chỉ thấy một mảng bầm tím lớn bao phủ làn da trắng như tuyết.
Dù không bị rách da nhưng cũng không thể coi thường, lỡ đâu bị gãy xương thì rắc rối to.
"Mình chạm vào thử được không?" Cậu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương, vội vàng giải thích: "Mình biết chút y thuật."
Y thuật là môn học bắt buộc của các tiểu yêu tinh, Thư Lê đã học suốt bảy, tám năm, nắm vững không ít kiến thức, chỉ cần không phải bệnh nặng hay thương tích nghiêm trọng, cậu đều có thể xử lý.
"Vậy thì làm phiền cậu rồi." Es khẽ nói.
Ngón tay Thư Lê nhẹ nhàng đặt lên cánh tay y, ấn thử mấy chỗ quanh vùng bầm tím. Es cố nhịn đau, không phát ra một tiếng nào.
Một lúc sau, Thư Lê buông tay y ra, nở nụ cười trấn an: "Không gãy xương, coi như trong cái rủi có cái may."
Es thở phào nhẹ nhõm: "Cơ bắp tổn thương thì vài ngày nữa sẽ khỏi."
Y vừa định kéo tay áo xuống, Thư Lê đã ngăn lại: "Khoan đã, bôi chút thuốc tan máu bầm đi!"
Vừa nói, cậu vừa nhanh chóng mở ba lô, lấy một hộp gỗ nhỏ trông rất giản dị ra.
Khi mở nắp hộp, một mùi thuốc thơm mát dễ chịu liền tỏa ra.
"Đây là..." Es khẽ ngạc nhiên.
"Là thuốc do mình tự chế." Thư Lê cười toe toét, lấy khăn lau sạch tay, rồi cẩn thận quẹt một ít thuốc, bôi lên vùng bầm tím trên tay Es.
"Mát lạnh, rất dễ chịu." Es nhẹ giọng nói, đôi mắt xanh lục chân thành nhìn thiếu niên tóc đen đang giúp mình thoa thuốc: "Cảm ơn cậu."
"Cậu khách sáo quá rồi." Thư Lê thoa thuốc xong, tiện tay nhét luôn hộp gỗ vào tay y: "Sau này chúng ta là bạn học, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên."
Es vội từ chối: "Thuốc quý thế này, tôi không thể nhận được."
Thư Lê cau mày: "Vết bầm đó của cậu phải bôi thuốc ít nhất hai ngày mới tan hết được."
Y ngã nghiêm trọng như vậy, không thể chỉ bị thương ở mỗi cánh tay, chắc chắn còn bị thương chỗ khác nữa.
Thấy hai người cứ nhường tới nhường lui, Kumandi lên tiếng: "Cứ nhận đi, coi như quà gặp mặt giữa bạn học với nhau."
Es do dự một lát, cuối cùng cũng nhận lấy thuốc mỡ, chân thành nhìn những thiếu niên đã giúp đỡ mình, nói: "Nếu sau này các cậu cần gì, hãy cứ nói với tôi."
"Được." Kumandi gật đầu nhận lời. Có qua có lại thì tình bạn mới bền lâu.
"À phải rồi, tôi vẫn chưa biết các cậu tên gì." Es tò mò hỏi.
"Ờ..." Bị hỏi bất ngờ, các tiểu yêu tinh đưa mắt nhìn nhau.
Ra ngoài hành tẩu, khi tiếp xúc với người thường, bọn họ đều dùng tên giả. Nhưng một khi đã vào Học viện Ma pháp thì buộc phải dùng tên thật.
Bởi vì khi ngụy trang thành Ma Pháp Sư học việc, bọn họ nhất định phải dùng tên thật khi đọc thần chú.
Mà Es lại là bạn học tương lai của bọn họ, đương nhiên không thể dùng tên giả lừa y.
Đúng lúc Thư Lê đang định trả lời thì phía dưới vang lên tiếng gọi của phu xe Barry: "Các cậu trai, đến thị trấn Kesheng rồi!"
Bị tiếng gọi kéo khỏi dòng suy nghĩ, các thiếu niên đang ngồi trên đống gỗ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cổng đá cổ kính mang dấu tích thời gian phía trước.
Vài phút sau, những thiếu niên đi nhờ xe cảm ơn phu xe, xoa cái mông đã tê rần vì ngồi lâu rồi tụ lại một chỗ.
Budno, Angel và Amanda cũng chạy tới, ríu rít hỏi han, suýt nữa đã bắt Es kể lại chuyện gặp cướp thêm lần nữa.
Lúc nãy cả đám ngồi cách khá xa, chỉ nghe được lõm bõm, lo lắng suốt cả đoạn đường.
Es không ngại kể lại lần nữa, nhưng lúc này bọn họ vẫn nên vào cổng thành trước đã.
Tuy trấn Kesheng chỉ là một thị trấn nhỏ ở vùng biên giới, nhưng muốn vào trấn vẫn phải kiểm tra thân phận. Những ai lai lịch không rõ ràng, nếu không có người bảo đảm, đều sẽ bị chặn lại ngoài cổng.
Thư Lê bình thản không chút lo lắng, vì cậu có huy hiệu Ma pháp thuộc về Hiệp hội Ma Pháp, có thể làm chứng cho các bạn mình.
Thế nhưng, cậu không ngờ cấp bậc huy hiệu của mình quá thấp, chỉ có thể bảo lãnh được ba người.
Đúng lúc cả nhóm đang bị lính gác làm khó, Es liền lấy huy hiệu của mình ra, thuận lợi giải quyết vấn đề.
Có hai Ma Pháp Sư học việc cùng đứng ra bảo lãnh, tiểu đội Ánh Sáng thành công tiến vào thị trấn Kesheng.
"Chúng ta đến Hiệp hội Ma Pháp trước hay đi ăn trước?" Budno ôm cái bụng đang sôi sùng sục hỏi.
Bây giờ đúng lúc đang là giữa trưa, đứng trên phố, hắn ta đã ngửi thấy mùi thơm bay ra từ các quán ăn ven đường, đến mức nước miếng chực trào.
Một trong những mục tiêu của hắn ta khi đến thế giới loài người rèn luyện chính là ăn hết các món ngon trên đời.
Cuối cùng cũng đến được một thị trấn lớn, chẳng phải nên ăn một bữa thật no để giải cơn thèm trước đã hay sao?
Hắn ta rướn mũi hít hà, nuốt nước bọt ừng ực.
Thư Lê nhìn dáng vẻ đó của Budno thì lập tức dội cho hắn ta một gáo nước lạnh: "Đó là mùi thịt nướng, cậu có chắc là muốn ăn không đấy?"
Tiểu yêu tinh vốn ăn chay, từ bé tới lớn, bọn họ chưa từng ăn thịt động vật, lần *****ên ăn thịt thì phải vượt qua rào cản tâm lý, không dễ gì làm quen được với hương vị của nó.
Budno lập tức tỏ ra khổ sở.