Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 178

Es Telle bước ra khỏi căn nhà nhỏ, trả lại cây pháp trượng có quả cầu ánh sáng trên đỉnh cho Thư Lê.

 

Thư Lê nhận lấy pháp trượng rồi nhìn khuôn mặt tuấn tú của y, nghi hoặc hỏi: "Sao cậu biết bức tượng này là thần Bóng Tối?"

 

Lần *****ên tham gia ngày Hạ Chí khi còn bé, cậu đã nghe Tinh Linh Vương đàn hát thơ ca tinh linh rồi kích hoạt ảo cảnh, hay nói đúng hơn là linh hồn cậu đã xuyên không về quá khứ, chứng kiến thần Bóng Tối đến lâu đài Thủy Tinh gây sự, vì thế cậu đã ghi nhớ rõ dung mạo của lão.

 

Dù là như vậy, nhưng khi bất ngờ nhìn thấy bức tượng này, cậu chỉ cảm thấy quen thuộc chứ chưa từng liên hệ nó với thần Bóng Tối, vậy sao một con người như Es lại có thể nhận ra ngay bức tượng này là thần Bóng Tối?

 

"Đúng đó, sao cậu chắc chắn được vậy?" Các đồng đội khác cũng không hiểu.

 

Es Telle bình thản hỏi: "Các cậu có biết về Tà Giáo Thánh điện Hodiher khét tiếng nhất đại lục không?"

 

"Tà Giáo!" Thư Lê và các bạn nhỏ kinh ngạc mở to mắt, đồng loạt lắc đầu.

 

Bọn họ chỉ mới rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh không lâu, hoàn toàn không biết gì về chuyện trên đại lục.

 

Thế là Es chậm rãi phổ cập kiến thức cho đồng đội.

 

Tín đồ của Thánh điện Hodiher tôn thờ thần Bóng Tối Miloka Hodiher. Bọn chúng tin rằng ***** và tham vọng nên được giải phóng triệt để, con người có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được lợi ích.

 

Đối với bọn chúng, những giáo lý mà thần Ánh Sáng đề xướng đều là giả tạo và kìm hãm ***** của con người.

 

Bọn chúng lấy danh nghĩa Hodiher để thành lập giáo phái, thờ phụng tượng thần Bóng Tối, ngày ngày cầu nguyện, mong chờ lão trở về từ địa ngục, dẫn dắt bọn chúng tiêu diệt thần Ánh Sáng và các tín đồ của ngài, nhằm trở thành chủ nhân thật sự của thế giới.

 

Người thầy dạy ma pháp vỡ lòng cho Es từng kể, hơn hai mươi năm trước, một người bạn của ông đã bị Thánh điện Hodiher mê hoặc. Trong nhà thờ của ông ta cũng có một bức tượng thần Bóng Tối, trái tim bức tượng được khảm một viên đá Nguyệt Ảnh. Do bị sức mạnh bóng tối từ viên đá này ăn mòn suốt một thời gian dài, người bạn đó đã mất hết nhân tính, tàn nhẫn sát hại vợ con mình... Hiệp hội Ma Pháp địa phương sau khi nghe tin dữ, lập tức cử ma pháp sư đến bắt giữ ông ta và đưa ra trước công lý.

 

Người thầy đã tham gia vào cuộc bắt giữ đó. Khi tận mắt chứng kiến bạn mình lầm đường lạc lối, ông vô cùng đau lòng và quyết tâm tiêu diệt Thánh điện Hodiher. Ông viết thư gửi đến Tháp Ma Pháp ở Trung Đình, đề nghị Tháp Ma Pháp ban hành thông báo đến tất cả các Hiệp hội Ma Pháp trên toàn đại lục, nhằm tiêu diệt Tà Giáo, thanh tẩy và cứu rỗi những người bị mê hoặc.

 

Tín đồ của Thánh điện Hodiher vô cùng khiếp sợ khi nghe tin ấy, lập tức kéo nhau lui vào hoạt động ngầm, biến mất trong một thời gian.

 

Es quay đầu nhìn bức tượng rỗng ruột trong căn nhà nhỏ, lạnh nhạt nói: "Còn về lý do tôi biết bức tượng này là thần Bóng Tối, đơn giản vì tôi đã đọc qua sổ tay của thầy, trong đó có vẽ lại hình dáng bức tượng, giống hệt như thế này."

 

Các tiểu yêu tinh và rồng con vô cùng kinh ngạc khi nghe bạn học nhân loại của mình nói như vậy.

 

Thế giới loài người thật phức tạp, vậy mà vẫn có kẻ tôn thờ cả thần Bóng Tối tà ác!

 

Chẳng lẽ bọn họ đã quên rằng trong cuộc chiến của các vị thần hàng vạn năm trước, nếu không có các vị thần và tín đồ của Ánh Sáng liều mình phong ấn thần Bóng Tối, thì đại lục Austin đã sớm chìm trong lầm than, xác chất đầy đồng.

 

Thư Lê không khỏi cảm thán.

 

Hẳn là những kẻ tin vào Thánh điện Hodiher đã bị tẩy não giống như đám làm bán hàng đa cấp rồi nhỉ?

 

Người bình thường không thể nào tin vào những lời ma quỷ vô nhân tính như vậy.

 

Do Hiệp hội Ma Pháp truy quét Thánh điện Hodiher khắp nơi, các tín đồ chỉ có thể lén lút thờ phụng tượng thần Bóng Tối.

 

Chủ nhân cũ của mảnh đất này rõ ràng là một tín đồ trung thành của Thánh điện Hodiher, vì lo sợ bị Hiệp hội Ma Pháp phát hiện nên đã chôn bức tượng xuống đất.

 

Dù sao thì người Dalia cũng có tục lệ chôn tượng để trấn trạch.

 

Trùng hợp thay, vị trí chôn bức tượng lại chính là hang ổ của lũ chuột. Lũ chuột bị sức mạnh của đá Nguyệt Ảnh thu hút, tụ tập lại với nhau.

 

Tại sao tên con trai Kerr của chủ nhà cũ lại không giữ lại ngôi nhà này mà lại bán rẻ cho Ram? Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.

 

Có lẽ anh ta đã sớm phát hiện ra lũ chuột hoành hành trong nhà, ở không thoải mái nên mới để trống suốt năm năm. Sau khi phá hết gia sản, không còn tiền tiêu, anh ta biết Ram tham lam nên đã bán mảnh đất cho ông ta, kiếm một khoản lớn rồi cao chạy xa bay.

 

Còn Ram lại cho rằng đây là một mảnh đất phong thủy tốt, thà chịu sự quấy nhiễu của lũ chuột chứ không chịu dọn đi.

 

Bọn họ phải giải quyết tình hình này thế nào đây?

 

Một con chuột không làm nên chuyện nhưng hàng chục ngàn con thì sẽ trở thành tai họa.

 

Chuột trong rừng có thiên địch, hệ sinh thái vì thế luôn giữ được cân bằng. Nhưng ở thị trấn, số lượng mèo có hạn, một khi chuột sinh sôi quá mức sẽ nhanh chóng trở thành thảm họa.

 

Vừa rồi cậu đã để ý nhà Ram nuôi bốn con mèo nhưng khi chủ nhân bị lũ chuột quấy rầy, bốn con mèo lại trốn dưới ghế sô pha run lẩy bẩy.

 

Bọn họ đã nhận nhiệm vụ của Ram nên chắc chắn phải giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo.

 

Tiểu đội Ánh Sáng bàn bạc hơn mười phút, cuối cùng quyết định tìm ra Vua Chuột và thuyết phục chúng di dời hang ổ vào khu rừng.

 

Bọn chuột không giống những loài động vật khác, nếu chúng nhảy ra khỏi tường rào nhà Ram, cả trấn Kesheng sẽ lâm vào tai họa.

 

"Làm sao tìm được Vua Chuột bây giờ?" Dicio hỏi.

 

Chuột nhiều như vậy, thật sự không nhìn ra con nào giống Vua Chuột. Dù họ hiểu tiếng Người Thú nhưng đâu thể nào đi hỏi từng con một được?

 

Nhìn quanh, lũ chuột con nào cũng đang cảnh giác, ánh mắt đầy đề phòng.

 

"Chắc chắn Vua Chuột đang ở trong căn nhà nhỏ." Angel nói.

 

"Cậu chắc chứ?" Budno tỏ vẻ nghi ngờ.

 

"Có ở đó hay không, hỏi là biết ngay." Kumandi tiến lên một bước, chuyển sang tiếng Người Thú tiêu chuẩn.

 

"Xin chào Vua Chuột, chúng tôi là Ma Pháp Sư học việc do Hiệp hội Ma Pháp cử đến. Chúng tôi có một việc quan trọng muốn thương lượng với ông, ông có thể ra gặp mặt được không?"

 

Những con chuột hiểu tiếng Người Thú đều vểnh tai lên, kêu "chít chít" để trao đổi nội bộ.

 

Một lúc lâu sau, vẫn không thấy Vua Chuột phản ứng.

 

Amanda gãi đầu: "Có cần tớ gầm một tiếng không?"

 

Tiếng gầm của rồng có thể uy ***** tất cả các loài động vật.

 

Thư Lê vội vàng ngăn lại: "Chắc không cần đâu."

 

Để Amanda rống lên thì còn ra thể thống gì nữa? Lỡ như kinh động cả trấn nhỏ, Hiệp hội Ma Pháp cũng sẽ bị báo động, đến lúc đó có giải thích thế nào cũng không xuể.

 

Amanda nhún vai, xòe tay: "Được thôi!"

 

Dicio hỏi: "Vua Chuột nhát gan, không dám xuất hiện à?"

 

Kumandi nhíu mày, dùng tiếng Người Thú lặp lại những lời vừa rồi. Trong căn nhà nhỏ, chỉ còn vang lên tiếng "chít chít" khe khẽ của lũ chuột con.

 

Thư Lê khó xử: "Làm sao bây giờ?"

 

Cũng đâu thể nào dùng vũ lực ép buộc, đúng không?

 

Es Telle giơ pháp trượng lên, lạnh giọng nói: "Lương thiện rất quan trọng nhưng phải có giới hạn. Chúng tôi tôn trọng Vua Chuột nên mới ngỏ lời thương lượng. Nếu ông đã không đáp lại, tức là ông từ chối đàm phán. Vậy thì đừng trách chúng tôi mạnh tay diệt trừ nạn chuột để hoàn thành nhiệm vụ."

 

Thư Lê kinh ngạc nhìn gò má hoàn mỹ của y. Cậu không ngờ một người có vẻ ngoài ôn hòa như vậy lại có thể lộ ra vẻ vô tình đến thế.

 

Nhưng cũng đúng như y nói, lòng tốt cũng phải có giới hạn.

 

Dưới góc nhìn của lũ chuột, chúng đang yên ổn sống trên lãnh địa của mình, bỗng một ngày có một đám người kéo đến đào hang, cướp bảo vật, giết hại đồng loại. Với chúng, đó chính là mối thù không đội trời chung.

 

Từ góc độ của Ram, ông ta đã bỏ tiền mua mảnh đất này, vậy nên mọi thứ trên và dưới mặt đất đều là tài sản riêng của ông ta. Việc ông ta lấy đá Nguyệt Ảnh là điều hiển nhiên, còn lũ chuột thì bị xem là xâm phạm quyền lợi của chủ đất.

 

Cả hai bên đều không sai nhưng dù gì đây vẫn là địa bàn của con người.

 

Chuột quá nhiều dễ gây ra dịch bệnh, đe dọa đến tính mạng con người. Mà con người từ trước đến nay chưa từng nương tay trong việc diệt chuột.

 

Thư Lê không muốn đẩy lũ chuột vào chỗ chết. Cách duy nhất là thuyết phục chúng dọn tổ, rời khỏi nơi này.

 

"Es Telle, có cần chúng tớ giúp không?" Angel đảo mắt, cũng giơ pháp trượng lên, nói: "Tớ mới học được ma pháp tấn công hệ ánh sáng, vừa hay mang lũ chuột ra luyện tay."

 

Es liếc nhìn cậu ấy, gật đầu mỉm cười: "Vậy thì cùng nhau thi triển ma pháp đi."

 

"Được thôi!" Angel lớn tiếng nói.

 

"Đợi đã, chúng tớ cũng tham gia!" Budno và Dicio không chịu thua kém, giơ pháp trượng lên.

 

Amanda chớp mắt làm theo.

 

Khóe miệng Thư Lê giật giật, giả vờ nói: "Tớ sẽ làm cho quả cầu ánh sáng to hơn một chút để mọi người nhìn rõ."

 

"Được!" Các bạn nhỏ đồng thanh đáp.

 

Thư Lê niệm chú: "Hỡi thần Ánh Sáng vĩ đại..."

 

"Lũ con người kia, bọn mi muốn chết à!"

 

Một giọng nói the thé vọng ra từ căn nhà nhỏ, ngay sau đó, một con chuột xám nhỏ nhảy ra, theo sau nó là hơn hai mươi con chuột đen to lớn hung hãn.

 

Con chuột xám nhỏ nhảy lên ngưỡng cửa căn nhà nhỏ, nhe răng với những kẻ xâm nhập bên ngoài.

 

"Đây là lãnh địa của bổn vương, dựa vào đâu mà bảo bổn vương rời đi? Lại còn muốn giết con dân của ta? Chít chít, chỉ là vài tên Ma Pháp Sư học việc mà thôi, bổn vương sẽ cho bọn mi biết tay!"

 

Mắt nó lóe lên một thứ ánh sáng đỏ, cổ họng phát ra tiếng gầm không thuộc về loài chuột, giây tiếp theo, thân hình nhỏ bé của nó đột nhiên phình to ra.

 

Tiểu đội Ánh Sáng kinh ngạc.

 

"Nó đã tiến hóa thành ma thú cấp thấp rồi sao?" Thư Lê tắc lưỡi.

 

Xem ra viên đá Nguyệt Ảnh đã phát huy tác dụng, mang lại cho nó lợi ích to lớn, chẳng trách nó lại hận gia đình Ram đến tận xương tủy.

 

"Quao, nó phình ra to quá!" Budno ngây người.

 

"Không... Chúng ta vẫn to hơn." Amanda nhếch miệng.

 

Cơ thể của Vua Chuột vẫn đang lớn ra, càng ngày càng lớn, vượt qua cả kích thước của chó mèo, sắp bằng bò bằng ngựa rồi.

 

"A! Hơi to quá rồi!" Dicio khẽ kêu lên: "Nó... Những con chuột phía sau nó cũng đang to lên!"

 

Tiểu đội Ánh Sáng vô thức lùi lại vài mét, trơ mắt nhìn hơn hai mươi con chuột phình to. Rõ ràng căn nhà nhỏ đã không còn đủ chỗ chứa bọn chúng nữa, những bức tường nhanh chóng bị chèn ép đến mức nứt vỡ.

 

Những con chuột to lớn, thông minh lần lượt nhảy ra khỏi căn nhà, ánh mắt hung tợn vây lấy các Ma Pháp Sư học việc.

 

Bị hơn hai mươi con ma thú cấp thấp nhìn chằm chằm, các tiểu yêu tinh và rồng con vẫn không hề đổi sắc mặt.

 

Khi còn ở "quê nhà", bọn họ đã quen giao tiếp với các ma thú cấp cao—trận thế nhỏ nhường này chẳng đáng sợ chút nào.

 

Là nhân loại duy nhất trong đội hình, Es Telle siết chặt pháp trượng, từ đầu đến cuối luôn nhắm thẳng vào Vua Chuột to lớn như con bò. Đôi mắt xanh biếc của y sắc bén như lưỡi dao.

 

"Chít! Gầm!" Móng vuốt sắc nhọn của Vua Chuột cào loạn trên mặt đất, hung hăng đe dọa: "Hôm nay bổn vương sẽ cho bọn mi chết sạch ở đây!"

 

"Chít chít chít!"

 

Theo tiếng gầm của Vua Chuột, toàn bộ lũ chuột trong nhà lập tức tràn ra, tập trung về phía sân sau.

 

Gia đình Ram run rẩy nấp sau bức tường không khí trong phòng khách, thấy lũ chuột đều đã ùa ra ngoài thì lập tức lộ vẻ mừng rỡ.

 

Chẳng lẽ bảy Ma Pháp Sư học việc kia đã tìm ra cách diệt chuột rồi sao?

 

Ngoài sân sau, Thư Lê nhìn thấy hàng ngàn, hàng chục ngàn con chuột như thủy triều tràn tới, khiến da đầu cậu tê dại. Cậu siết chặt cây pháp trượng, trong lòng dâng lên một thôi thúc mãnh liệt muốn sử dụng ma pháp.

 

Á á á! Nhiều chuột quá! Hội chứng Trypphobia của cậu sắp phát tác rồi!

 

Nhưng với tư cách là đội trưởng, cậu buộc phải giữ bình tĩnh đối đầu với Vua Chuột, tuyệt đối không được lùi bước.

 

"Vua Chuột, chúng tôi đến đây với thành ý đàm phán." Cậu dùng tiếng Người Thú nói: "Nếu ông cố chấp chiến đấu, chúng tôi cũng sẵn sàng tiếp đón đến cùng. Đừng coi thường Ma Pháp Sư học việc."

 

Vua Chuột gầm lên, thẳng thừng từ chối thương lượng. Tứ chi bắt đầu chuyển động, nó hung hãn lao tới.

 

Chỉ là Ma Pháp Sư học việc mà thôi, toàn là những kẻ còn niệm chú chưa thành thạo. Chỉ cần câu chú bị ngắt quãng, tất cả sẽ trở thành một đám người bình thường không có sức tấn công.

 

Vua Chuột và các tướng lĩnh phía sau đều thuộc hạng thân kinh bách chiến, chuột lớn chuột nhỏ cùng lúc lao lên tấn công, suýt chút nữa đã nhấn chìm tiểu đội Ánh Sáng.

 

Thư Lê nhanh tay lẹ mắt, vung pháp trượng trong tay, hét lớn: "Đi!"

 

Quả cầu ánh sáng ngưng tụ trên đỉnh pháp trượng vốn dùng để chiếu sáng lập tức bị ném ra ngoài.

 

Vua Chuột kinh hãi hét lên: "Mau tản ra!"

 

Những con chuột tướng lĩnh phản ứng nhanh, linh hoạt lùi lại nên thoát được một kiếp nhưng những con chuột bình thường không may mắn như vậy. Quả cầu ánh sáng rơi xuống, nổ tung như một quả bom.

 

"Chít chít chít!"

 

Những con chuột trúng đòn chết ngay tại chỗ.

 

"Hỡi thần Gió Windis Enol vĩ đại, tôi tên Es Telle, là tín đồ trung thành của ngài. Xin ngài hãy ra lệnh cho các nguyên tố gió tụ hội bên cạnh tôi, dựng nên một bức tường phòng ngự bằng không khí."

 

Ma Pháp Sư học việc tóc vàng niệm thần chú phòng ngự hệ gió bằng chất giọng thanh tao thánh thót.

 

Trong nháy mắt, bức tường không khí đã dựng lên, ngăn cách lũ chuột với tiểu đội Ánh Sáng.

 

Thư Lê giơ ngón tay cái về phía Ma Pháp Sư học việc tóc vàng, khen ngợi: "Làm tốt lắm, Es!"

 

Phản ứng của bạn học nhân loại này thật sự rất nhanh! Trong lúc cậu ném quả cầu ánh sáng để trấn áp lũ chuột, y đã tranh thủ thiết lập phòng ngự, bảo vệ bản thân và cả đồng đội.

 

Ma pháp sư thuộc loại nghề nghiệp "nhạy cảm", khi chiến đấu, bọn họ hoặc phải kéo dài khoảng cách với kẻ địch, hoặc phải tự tạo lá chắn phòng ngự cho bản thân.

 

Tình hình hiện tại của bọn họ là bị hàng chục ngàn con chuột bao vây, nên tường cách ly không khí là lựa chọn tối ưu nhất.

 

"Chít chít! Gào!" Vua Chuột thấy Ma Pháp Sư học việc dựng lên tường không khí, còn bản thân thì không thể đột phá, liền tức giận đến cực điểm.

 

Nó ngẩng đầu, miệng phát ra những âm thanh kỳ dị. Một luồng sức mạnh hắc ám bất ngờ tràn ra khỏi căn nhà nhỏ.

 

Thư Lê ngạc nhiên.

 

Sức mạnh hắc ám dày đặc này đến từ bức tượng trong nhà!

 

Es lạnh lùng nói: "Những con chuột này đã bị sức mạnh hắc ám ăn mòn."

Bình Luận (0)
Comment