Tiếng hét kia còn chưa kịp dứt thì đã nghe thấy nhiều tiếng kêu kinh hãi hơn vọng ra, có cả âm thanh của phụ nữ và trẻ em xen lẫn tiếng chửi rủa của đàn ông.
Tiểu đội Ánh Sáng đứng ngoài cửa nhìn nhau, cánh tay vừa giơ lên của Thư Lê khựng lại, gõ không được mà không gõ cũng chẳng xong.
Tiếng la thất thanh liên tục vang lên, hình như tình hình bên trong rất hỗn loạn.
"Ây da..."
Hàng xóm gần nhà tên nhà giàu mở cửa, thò đầu ra bực bội phàn nàn: "Có để cho người ta yên không hả? Ngày nào cũng la, ngày nào cũng hét, sao không la rách họng đi? Đã bảo mấy người dọn đi rồi, còn mặt dày không chịu đi! Sao chỉ có nhà mấy người có chuột, nhà chúng tôi lại không? Đồ gian thương Ram, chắc chắn lão đã lừa tiền của người khác nên mới bị trời phạt!"
Người đó cằn nhằn xong mới thấy những người đứng trước cửa nhà tên nhà giàu, ngạc nhiên hỏi: "Mấy người là ai? Đến đây làm gì?"
Es Telle lịch sự đáp: "Chào ngài, chúng tôi là Ma Pháp Sư học việc được Hiệp hội Ma Pháp cử đến, nhận nhiệm vụ diệt trừ nạn chuột do ngài Ram đăng."
"Cái gì? Lão mời được ma pháp sư thật sao?" Người hàng xóm kinh ngạc đếm thử, phát hiện có tới bảy người thì càng bất ngờ hơn, chế nhạo nói: "Cuối cùng thì Ram cũng chịu bỏ tiền lớn mời ma pháp sư rồi à? Một lúc bảy người, chậc chậc, ít nhất cũng hết một ngàn đồng vàng ấy nhỉ?"
"Không có một ngàn đồng vàng đâu." Budno thật thà trả lời: "Thù lao cho nhiệm vụ lần này là một trăm đồng vàng."
"Cái gì? Chỉ có một trăm đồng vàng đã mời được bảy Ma Pháp Sư?" Người hàng xóm kinh hãi.
"Chúng tôi là Ma Pháp Sư học việc, chưa lên được Ma Pháp Sư." Budno nói.
Trong mắt người bình thường, chỉ cần cầm pháp trượng, mặc áo choàng phép thuật thì tất cả đều là "Ma Pháp Sư", bọn họ không biết sự khác biệt giữa Ma Pháp Sư và Ma Pháp Sư học việc.
Câu nói này của Budno đã khiến người hàng xóm hiểu lầm: "Ồ, mấy người không được tính là Ma Pháp Sư à? Chả trách lại rẻ thế. Chậc chậc, xem ra tiền của Ram lại sắp đổ sông đổ bể rồi."
Nói xong câu đó, người hàng xóm đóng sầm cửa lại.
Tiểu đội Ánh Sáng bị người ta coi thường, ai nấy đều lúng túng.
"Quá... Quá đáng!" Mặt Dicio đỏ bừng, đường đường là một Ma Đạo Sư cao cấp mà lại bị người khác coi thường.
Thế nhưng bây giờ bọn họ lại đang giả dạng làm Ma Pháp Sư học việc nên không thể nói ra sự thật.
Tức quá đi!
Angel vội vàng an ủi hắn: "Anh ta không hiểu thôi mà, chúng ta chấp nhặt với anh ta làm gì!"
Dicio thở phì phò, hai luồng khí thoát ra từ lỗ mũi, hắn bước lớn đến trước cửa nhà tên nhà giàu rồi nói với Thư Lê: "Để tớ gõ cửa."
Thư Lê lùi lại một bước, nhường chỗ cho hắn.
Dicio giơ tay lên, đập mạnh vào cửa.
"Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!"
"Ngài Ram, mở cửa, chúng tôi là Ma Pháp Sư học việc do Hiệp hội Ma Pháp cử đến!"
"Rầm rầm rầm!"
Hắn gõ cửa mấy phút liền mà người bên trong chỉ lo la hét chửi rủa, hoàn toàn không có ý định mở cửa.
Dicio lắc bàn tay gõ đến phát đau, đành bỏ cuộc.
Budno tiến lên nói: "Để tớ."
Giọng hắn ta oang oang, chắc chắn có thể át được tiếng la hét bên trong.
Dicio vỗ vai hắn ta: "Người anh em, giao cho cậu đấy."
Budno tỏ vẻ không thành vấn đề, giáp mặt với cánh cửa, hít một hơi thật sâu, tụ khí vào đan điền, mở miệng gầm lớn: "Ngài Ram, mở cửa!"
Giọng nói của hắn ta vang dội như sấm bên tai, đám bạn nhỏ đều rất ăn ý bịt tai lại.
Es Telle được Thư Lê nhắc nhở nên cũng đã sớm phòng bị, chỉ là những người hàng xóm gần đó không may mắn như vậy, cả đám vội vã mở cửa sổ thò đầu ra nhìn, người nào nóng tính thì chửi ầm lên.
"Ram, đồ gian thương nhà lão lại làm loạn gì nữa vậy?"
"Thằng khốn nào, đêm hôm làm phiền người khác nghỉ ngơi?"
"Ram mau mở cửa, ma pháp sư lão bỏ tiền để mời đã đến rồi kìa!"
Tiểu đội Ánh Sáng đứng trước cửa nhà tên nhà giàu, đồng loạt đội mũ trùm đầu lên, che đi khuôn mặt của mình.
Budno sờ sờ mũi.
Hắn ta không ngờ mình chỉ hét một tiếng mà hiệu quả lại tốt như vậy, làm ồn cả nửa con phố, chắc là tên nhà giàu kia cũng nghe thấy rồi nhỉ.
Nếu chưa nghe thấy thì làm sao đây?
Hắn ta không muốn hét nữa đâu. Mất mặt quá!
Tiểu yêu tinh bối rối.
May mắn là tên nhà giàu đã nghe thấy tiếng gọi cửa của hắn ta, cuối cùng cánh cửa lộng lẫy cũng mở ra tong tiếng chửi rủa từ xa đến gần.
"Ma pháp sư đến rồi à?" Người đàn ông trung niên mang theo khuôn mặt hốc hác mừng rỡ nhìn tiểu đội Ánh Sáng mặc áo choàng có mũ trùm đầu, tay cầm pháp trượng bên ngoài, ông ta sững người một lúc rồi cau mày nói: "Sao lại tận bảy ma pháp sư? Tôi sẽ không trả thêm một đồng nào đâu!"
Khuôn mặt đầy râu ria lộ rõ vẻ keo kiệt.
Thư Lê nhíu mày, lịch sự nói: "Chào ngài Ram, chúng tôi là Ma Pháp Sư học việc của tiểu đội Ánh Sáng, nhận nhiệm vụ ngài đăng ở Hiệp hội Ma Pháp dưới danh nghĩa của đội. Có một điều tôi cần phải nói rõ, ma pháp sư là tín đồ của thần Ánh Sáng, kiên quyết chống lại bóng tối và tà ác, tuyệt đối sẽ không bán đi linh hồn chính trực của mình vì chút lợi nhỏ. Một khi chúng tôi đã nhận nhiệm vụ thì sẽ không đòi thêm của chủ thuê một đồng nào."
Người đàn ông trung niên kia còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã lấy thẻ nhiệm vụ ra, trưng ra huy hiệu của Hiệp hội Ma Pháp trên đó, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén hỏi: "Bây giờ ngài có muốn mời chúng tôi vào cửa để giải quyết vấn đề cho ngài không?"
Ram bị khí thế của cậu thiếu niên áp đảo, cộng thêm việc chiếc huy hiệu vàng óng trên thẻ nhiệm vụ, khí thế của ông ta lập tức giảm đi một nửa, giọng điệu nịnh nọt nói: "Mời, mời vào nhanh! Lũ chuột lại kéo đến mấy đàn rồi, không ngày nào chúng tôi được yên, ăn không ngon ngủ không yên, khổ không tả xiết!"
Không thêm tiền thì mọi chuyện đều dễ nói, đến bao nhiêu Ma Pháp Sư học việc cũng được, càng nhiều càng tốt.
Thư Lê thu lại thẻ nhiệm vụ, nói với các bạn phía sau: "Chúng ta vào thôi!"
"Được thôi!" Budno khí thế đáp lời khiến Ram lùi lại mấy bước.
Ông ta nhớ giọng nói này.
Tiếng gọi kinh thiên động địa ban nãy là của người này, át cả tiếng la hét của người nhà ông ta.
Ông ta nhường đường, các Ma Pháp Sư học việc của tiểu đội Ánh Sáng lần lượt bước vào trong.
Hàng xóm tò mò quan sát, thỉnh thoảng lại thì thầm to nhỏ.
"Lần này có nhiều Ma Pháp Sư như vậy, chắc là nạn chuột nhà Ram sẽ được giải quyết nhỉ?"
"Không nghe họ nói bọn họ là Ma Pháp Sư học việc à? Ma Pháp Sư học việc và Ma Pháp Sư khác nhau một bậc đấy!"
"Thật à? Nhưng một lúc đến bảy Ma Pháp Sư học việc, cộng lại cũng bằng một Ma Pháp Sư chứ nhỉ?"
"Mong là họ giải quyết được vấn đề chuột nhà Ram, ngày nào cũng nghe nhà họ la hét, tôi thật sự chịu hết nổi rồi!"
"Chứ sao nữa? Đừng nói nhà họ ngủ không ngon, nhà chúng ta cũng chưa được ngủ ngon giấc nào."
"Hai năm rồi, tròn hai năm rồi, thật là khổ sở!"
"Còn không giải quyết được nữa thì tôi cũng muốn dọn đi cho rồi."
"Thiên thần phù hộ!"
Thư Lê vừa bước qua cổng lớn đã cảm nhận được một luồng khí ngột ngạt ập vào mặt, xen lẫn mùi hôi thối, mục rữa khiến người ta buồn nôn.
Cậu vô thức bịt mũi, nhíu chặt mày.
"Ối, mùi gì thế, hôi quá!"
Dicio và Amanda là người thẳng thắn, lập tức kêu toáng lên khiến sắc mặt Ram thay đổi, mấp máy môi muốn quát mắng nhưng nghĩ đến thân phận của bọn họ nên đành nén lại.
"Chít chít chít..."
Lũ chuột đang vui đùa trong sân, ngang nhiên chạy lung tung dưới đất, trèo lên cả tường, cột, lan can, coi ngôi nhà lộng lẫy của tên nhà giàu như tổ của mình, vô cùng ngang ngược.
Ram sợ đến run rẩy, nép sát vào các Ma Pháp Sư học việc.
"Mấy... Mấy cậu mau nghĩ cách đi! Tối nào chúng nó cũng ra khỏi hang, hoành hành trong nhà tôi, không chỉ ăn trộm thức ăn mà còn cắn phá lung tung, tiền sửa nhà mỗi tháng đủ để tôi mua một căn nhà mới rồi."
Thư Lê không hiểu: "Vậy tại sao không mua nhà mới?"
Ở không thoải mái thì dọn đi, cớ sao cứ phải tốn tiền sửa nhà mãi?
Tất nhiên, căn nhà này được đẹp như vậy, bỏ đi cũng tiếc thật.
Ram buồn rầu nói: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng mà... Ai dà... Tôi không thể dọn đi được."
"Tại sao không thể dọn đi?" Angel hỏi.
Ram lắc đầu: "Có một số chuyện tôi không tiện nói với các cậu, tóm lại nhiệm vụ của các cậu bây giờ là nghĩ cách dọn sạch hết lũ khốn kiếp này! Dọn sạch hết! Tôi thật sự chịu hết nổi rồi!"
Ông ta rơi vào trạng thái bực bội, dậm chân thật mạnh, khuôn mặt méo mó dữ tợn.
"A! Cha ơi! Cứu con! Con sợ lắm!" Tiếng khóc của một cô bé vọng ra từ trong nhà.
Ram hoàn hồn, quát lớn: "Hart, mày đang làm gì? Sao không bảo vệ Cindy đáng thương của tao!"
Ông ta xông vào nhà, lũ chuột chạy dưới chân Ram khiến ông ta hoảng sợ nhảy dựng lên, né trái tránh phải như đang biểu diễn xiếc.
"Khụ!"
Các tiểu yêu tinh và rồng con suýt bật cười khi nhìn thấy khung cảnh đó.
Bọn họ thường xuyên tiếp xúc với động vật hoang dã nên cũng không hoảng sợ khi nhìn thấy nhiều chuột như vậy, chỉ là số lượng quá nhiều, hơi dày đặc.
Cả quá khứ lẫn hiện tại Thư Lê đều không có cảm tình với chuột, da đầu cậu tê dại, quay đầu hỏi Ma Pháp Sư học việc loài người duy nhất trong đội.
"Es Telle, cậu... Có sợ không? Nếu sợ thì cố gắng trốn sau lưng mình."
Es Telle mỉm cười nhìn cậu thiếu niên thấp hơn mình rất nhiều: "Cảm ơn cậu, nhưng mà tôi không sợ."
"Ồ." Thư Lê chớp chớp mắt, nghĩ đến việc y một mình trốn thoát khỏi hang ổ của bọn cướp, không sợ thú dữ trong núi, tự mò mẫm xuống núi, chắc là lá gan cũng không nhỏ.
"Sperion, chúng ta bây giờ làm gì?" Dicio hỏi.
Thư Lê nói: "Chia nhau hành động thôi!"
Cậu và Es vào nhà xem xét, Kumandi và Angel tìm cách dò la tin tức từ lũ chuột, Dicio, Budno, Amanda kiểm tra toàn bộ ngôi nhà.
Sau khi phân công nhiệm vụ xong xuôi, tiểu đội Ánh Sáng nhanh chóng hành động.
Tiếng khóc và tiếng chửi vang lên không ngớt, Thư Lê cau mày, cảm thấy tai mình sắp bị ô nhiễm đến nơi rồi.
Cậu và Es đi song song vào trong nhà, lũ chuột chặn đường phát hiện người lạ, mười mấy con bò tới, phát ra tiếng kêu "chít chít chít" đe dọa.
Những người đến diệt chuột trước đây đều hoảng loạn khi nhìn thấy cảnh này, tuy nhiên lần này bọn chúng đã tính sai, hai vị Ma Pháp Sư học việc không những không đổi sắc mặt mà một trong hai người đó còn thân thiện chào bọn chúng.
"Chào buổi tối." Thư Lê dùng tiếng Người Thú nói chuyện.
Tiếng Người Thú có thể dùng để đối thoại với tám mươi phần trăm các loài động vật, rõ ràng lũ chuột hiểu cậu nói gì, cả đám trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức quên cả việc dọa người.
Thư Lê thản nhiên bước qua bọn chúng, đi được vài bước lại quay đầu nhìn Es Telle, Es cũng bình tĩnh không kém, cúi đầu nói với lũ chuột một câu bằng tiếng Người Thú.
"Hành vi chặn đường của bọn mi không lịch sự lắm đâu."
Lần này lũ chuột không còn kinh ngạc nữa mà là sợ hãi chạy tán loạn, như thể Es là rắn độc mãnh thú.
Thư Lê hỏi: "Cậu nói tiếng Người Thú chuẩn thật."
Es Telle nói: "Giáo viên dạy tiếng Người Thú cho mình là bán thú nhân."
Thư Lê vỡ lẽ: "Thảo nào!"
Nhưng không thể không thừa nhận khả năng ngôn ngữ của một nhân loại như Es Telle thế này là rất cao!
Cậu mất hai năm mới học được tiếng Người Thú, hơn nữa phát âm cũng không được chuẩn lắm, nói thêm vài câu là sai tùm lum, từ vựng thiếu sót nghiêm trọng, ngôn ngữ vẫn luôn là thứ khiến cậu đau đầu mà.
Hai người họ bước vào nhà, vừa vào đến phòng khách liền thấy chuột ở đó còn nhiều hơn. Trên sô pha, có ba người là hai đứa trẻ vùi vào lòng mẹ đang run rẩy trốn trên sô pha, vô cùng sợ hãi.
Ram và hai người đàn ông ăn mặc như người hầu đang cầm vợt và gậy gỗ, liên tục đập vào lũ chuột đang muốn tiếp cận bọn họ.
Thấy các Ma Pháp Sư học việc vào cửa, ông ta lập tức cầu xin: "Các cậu mau nghĩ cách đi, lũ chuột chết tiệt này biết cắn người, không chỉ ăn trộm thức ăn của chúng tôi mà còn muốn gặm cả tay trẻ con!"
Thư Lê thấy bọn họ đáng thương nên giơ pháp trượng lên, niệm thần chú hệ Gió: "Hỡi thần Gió - Windis Enol vĩ đại, tôi tên Sperion, là tín đồ trung thành của ngài. Xin ngài ra lệnh cho các nguyên tố gió ngưng tụ bên cạnh tôi, dựng cho tôi một bức tường phòng ngự bằng không khí."
Khi câu thần chú kết thúc, một luồng sáng xanh ngưng tụ trên đỉnh pháp trượng, cậu vung trượng, luồng sáng xanh biến thành một luồng gió mạnh, quay một vòng quanh sô pha, biến thành một bức tường không khí trong suốt chặn tất cả lũ chuột ở bên ngoài.
Lũ chuột vây quanh bức tường không khí kêu "chít chít chít", lao tới lao lui nhưng không thể nào vượt qua, chỉ có thể đứng nhìn.
Ram và gia đình thấy lũ chuột bị chặn lại, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, mừng đến phát khóc.
"Đại nhân, cảm ơn ngài!"
Thư Lê hạ pháp trượng xuống nói: "Không cần cảm ơn, chỉ là tiện tay thôi."
Ram ngồi phịch xuống sô pha, mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Hai đứa trẻ trốn trong lòng mẹ, cẩn thận thò đầu ra, tò mò nhìn những vị ma pháp sư đã giúp đỡ chúng.
Ma pháp thật lợi hại, chỉ niệm thần chú là đã ngăn được lũ chuột.
Vợ của Ram chỉ vào ông ta mắng to: "Tôi đã bảo ông sớm mời ma pháp sư rồi, ông cứ tiếc tiền! Xem đi, một vấn đề mà một Ma Pháp Sư học việc cũng giải quyết được đã bị ông cứ kéo dài hai năm! Hai năm nay mẹ con tôi ngày nào cũng lo sợ đến mức sắp phát điên rồi, ông có biết không?"
Bị vợ mắng trước mặt người ngoài, Ram sầm mặt xua tay nói: "Được rồi, được rồi, bà đừng nói nữa! Chẳng phải tôi đã mời Ma Pháp Sư học việc đến rồi sao?"
"Tổng cộng bảy người mà chỉ tốn một trăm đồng vàng." Ông ta bổ sung một câu, tỏ vẻ đắc ý.
Thư Lê: "..."
Đúng là gian thương, tính toán thật chi li.
"Bảy người?" Vợ ông ta kinh ngạc, không ngờ người chồng keo kiệt của mình lại dùng một trăm đồng vàng mời được bảy Ma Pháp Sư học việc. Vẻ mặt bà ta lập tức dịu đi rất nhiều, buông hai đứa trẻ ra, rút chiếc khăn tay tinh xảo lau nước mắt.
"Hai vị đại nhân, hôm nay các vị nhất định phải giúp chúng tôi giải quyết lũ chuột này, bị dọa hai năm rồi, tôi sắp đổ bệnh thật rồi."
Đôi mày thanh tú của Thư Lê nhướng lên, đúng là không phải người một nhà sẽ không vào một cửa.
Vị phu nhân này biết chồng mình được lợi lớn nên thái độ cũng thay đổi hẳn.
"Vậy thì tôi muốn hỏi một chút, nhà các vị bắt đầu có chuột từ khi nào? Ban đầu có nhiều không?" Thư Lê hỏi.
Ram thở dài nói: "Xuất hiện từ hai năm trước, ban đầu chỉ có hai, ba con, tôi cho người hầu đặt bả chuột, đều chết hết. Vài ngày sau, lại xuất hiện thêm một đàn chuột, cũng kể từ đó chuột đến ngày càng nhiều, bây giờ nhà tôi đâu đâu cũng là hang chuột, không đến một nghìn thì cũng bảy, tám trăm con!
Thư Lê khẽ há mồm.
Nhiều thế ư? Lũ chuột coi nhà của tên nhà giàu này như tổ của chúng rồi à?
Cậu nhìn sang Es Telle, hỏi: "Cậu thấy vấn đề nằm ở đâu? Đám chuột *****ên bị ngài Ram bả chết có phải có Vua Chuột không? Nên sau đó con cháu của nó kéo đến báo thù?"
Ngoài lý do này ra, cậu thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác.
Theo cậu biết, chuột là một loài động vật thù dai, đánh chết một con thì cả bầy sẽ kéo đến, vả lại khả năng sinh sản của chúng rất mạnh, số lần mang thai nhiều, số lượng đông, một hai năm có thể tăng gấp bội, vô cùng đáng sợ.
Tốc độ diệt chuột của ngài Ram không theo kịp tốc độ sinh sản của chúng nên ngày nào cũng bị quấy rầy không phải là điều dễ hiểu sao?
Es Telle nói: "Chỉ dựa vào những thông tin này thì không thể suy ra nguyên nhân cụ thể."
Thư Lê gật đầu: "Cũng đúng. Đợi Kumandi và những người khác điều tra xong, chúng ta cùng nhau thảo luận."
Es Telle nhìn tên nhà giàu đang chán nản, trầm giọng nói: "Xin mạo muội hỏi một câu, khi chúng tôi vừa vào sân có ngửi thấy một mùi hôi thối, không biết là từ đâu tỏa ra vậy?"
Ram vừa định trả lời thì vợ ông ta đã nói trước: "Là xác chuột!"
"Xác chuột?" Thư Lê khó hiểu: "Chẳng lẽ các vị chôn xác chuột chết trong sân nhà mình sao?"
Phải chôn bao nhiêu mới khiến cả sân đều phảng phất mùi hôi thối.
Cả nhà bọn họ sống ở đây mà không thấy hôi à?
Ram lườm vợ mình rồi nhếch mép giải thích: "Ban đầu tôi vứt xác chuột ra ngoài đồng nhưng hôm sau những xác chết đó lại quay trở lại sân, dù tôi vứt bao nhiêu lần thì sáng hôm sau xác chuột đều sẽ quay lại. Tôi thật sự không còn cách nào khác nên mới chôn xác chuột trong sân."
Chôn nhiều thì sẽ tỏa ra mùi hôi thối thôi, không phải sao?
Thư Lê cau mày. Sao chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ vậy nhỉ? Không giống những việc mà động vật nhỏ bình thường sẽ làm.
Cậu đã có ý dùng năng lực cảm nhận quan sát, những con chuột này đều là động vật bình thường, không phải Ma Thú.
Es Telle ôm pháp trượng bước ra khỏi phạm vi bức tường không khí, nhìn quanh toàn bộ phòng khách, không biết vì sao lũ chuột ngang ngược kia lại né tránh y, trốn đông trốn tây.
Y đi một vòng rồi quay lại hỏi tên nhà giàu: "Ngôi nhà này của ngài xây được bao lâu rồi?"
Ram nói: "Hai năm rưỡi."
Vợ ông ta tiếp lời: "Trước kia đây là một căn nhà nát, chúng tôi bỏ tiền mua đất, phá nhà nát xây lại, trong ngoài tốn hơn hai trăm đồng vàng."
Es Telle gật đầu: "Vậy thì thời điểm chuột xuất hiện là sau khi các ngài xây nhà bao lâu?"
Ram cau mày suy nghĩ rồi trả lời: "Hai tháng sau."
Thư Lê hỏi: "Người bán đất cho các vị là ai? Còn ở trong làng không? Trước đây người đó ở nhà cũ có bị chuột quấy rầy không?"
"Là Kerr, cái thằng khốn đó!" Ram chửi đổng rồi nói: "Ngôi nhà cũ đó đã bỏ hoang năm năm, Kerr tới nơi khác ở, tiêu hết tài sản gia đình rồi mới bán nhà cũ cùng với đất cho tôi. Tôi trả hai mươi đồng vàng, tưởng mình được hời, nào ngờ những chuyện khiến tôi đau khổ thật sự chỉ mới bắt đầu."
Vợ ông ta thở dài: "Kerr đã chuyển đến thị trấn khác để lại chúng tôi ở đây chịu khổ, còn bị hàng xóm chế giễu."
Tuy Ram đang rất tức giận nhưng vẫn nhớ ra một số chuyện: "Lúc chúng tôi phá nhà cũ đã đào được một viên khoáng thạch rất đẹp từ dưới lòng đất."
Mắt Thư Lê sáng lên, hỏi: "Khoáng thạch gì?"
Ram mô tả: "Cả viên đen nhánh, hình dạng giống hoa tử kinh, bề ngoài phủ đầy gai nhọn."
Es Telle nói: "Là đá Nguyệt Ảnh."
Đôi mắt sáng lấp lánh của Thư Lê nhìn ma pháp sư tóc vàng: "Cậu cũng biết sao?"
Lợi hại thật, chỉ nghe mô tả đã phân biệt được tên của khoáng thạch.
Cậu tự nhận đã học rất nhiều loại khoáng thạch, nhưng chưa từng nghe tới tên đá Nguyệt Ảnh.
Đôi mắt xanh của Es Telle lóe lên ý cười, giải thích: "Đá Nguyệt Ảnh là đặc sản của hẻm núi lớn Waba, nằm sâu ba nghìn mét dưới lòng đất, sản lượng rất ít. Khu vực mỏ gần đó có ma thú cấp cao canh giữ, đội phiêu lưu muốn khai thác thì phải đánh bại ma thú cấp bảy, cấp tám trước."
Thư Lê lè lưỡi.
Độ khó để có được đá Nguyệt Ảnh không thua kém gì đá Mặt Trời đỉnh cấp!
"Vậy thì nó có tác dụng gì?"
Sắc mặt của Es Telle đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Đúng như tên gọi, đá Nguyệt Ảnh là sản phẩm của bóng tối. Mặc dù có thể nâng cao thực lực trong thời gian ngắn nhưng dễ bị sức mạnh bóng tối làm ô nhiễm, khiến người ta mất đi lý trí. Những ma thú canh giữ khu mỏ cơ bản đều là ma thú thiên về hệ bóng tối, tính công kích mạnh, hung dữ hiếu chiến."
Thư Lê mở to mắt: "Vậy tức là đá Nguyệt Ảnh không phải là thứ tốt!"
Cậu quay đầu hỏi Ram: "Ngài xử lý khối đá Nguyệt Ảnh đó thế nào"
Ram nghe hai người họ nói, trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh, ông ta ngập ngừng: "Tôi... Tôi bán rồi."
Sau khi đào được khối khoáng thạch dưới lòng đất, ông ta tưởng mình phát tài lớn nên cũng chẳng nghĩ gì nhiều, tiện tay cho vào hòm mang đi bán đấu giá ở thành Daotto ngay trong đêm.
Đúng như ông ta dự đoán, khối khoáng thạch có giá trị không nhỏ, bán được mười nghìn đồng vàng, trừ đi phí hoa hồng của nhà đấu giá thì còn lại bảy nghìn đồng vàng, ông ta vui vẻ trở về nhà.
Có bảy nghìn đồng vàng, việc kinh doanh của ông ta ngày càng lớn mạnh, kiếm được nhiều tiền hơn, đây cũng là lý do tại sao ông ta không muốn dọn đi.
Ông ta cho rằng đây là mảnh đất sinh tài, một khi dọn đi thì tài vận sẽ mất, chỉ cần kiếm được nhiều tiền, có chuột ông ta cũng chịu đựng được.
Người ngoài chế giễu thì sao? Bọn họ có kiếm được nhiều tiền bằng ông ta không?
Đúng là một đám nghèo kiết xác!
Ram thầm nghĩ trong lòng.
Thư Lê nghe câu trả lời của ông ta, không biết phải nói gì, đúng là thương nhân, thấy tiền là sáng mắt.
Đúng lúc này, bên ngoài vọng tới tiếng bước chân, nhóm bạn nhỏ lần lượt trở về.
Người *****ên bước vào là Kumandi và Angel, bọn họ thấy tình hình trong phòng khách nhưng không hỏi nhiều, đi thẳng đến gần bức tường không khí bao quanh sô pha.
"Sperion, sau khi chúng tớ hỏi hàng trăm con chuột thì cũng moi được chút tin tức." Angel liếc nhìn Ram: "Có một con chuột già nói với chúng tớ bảo vật trong hang của chúng đã bị ngài Ram cướp mất."
Kumandi nhìn thẳng vào Ram đang lúng túng, nói: "Mấy con chuột đầu đàn muốn trộm lại bảo vật nhưng bị ngài Ram dùng thuốc độc *****, chúng không cam tâm nên lại cho một đàn chuột khác ra trận, kết quả ai cũng đoán được đúng không, tất cả đều bị giết."
Thư Lê nói: "Đây quả nhiên là một vụ báo thù!"
Xem ra phỏng đoán trước đó của cậu không sai.
Ram xua tay nói: "Vô lý! Chúng chỉ là động vật bình thường, tôi là con người, tôi phát hiện ra đá Nguyệt Ảnh đó thì nó là của tôi, chúng dựa vào đâu mà vào nhà tôi trộm đồ? Ai thấy chuột mà không la đánh la giết?"
Bà vợ chỉ vào trán ông ta, tức giận nói: "Lúc đó tôi đã bảo ông đừng động vào! Khối khoáng thạch đó rõ ràng là của người khác chôn dưới đất, còn cả bức tượng kia nữa, đều không được động vào!"
"Tượng gì?" Thư Lê nghe thấy từ khóa kia, lập tức hỏi dồn.
Người phụ nữ chưa kịp trả lời thì Dicio, Budno, Amanda đã vào nhà, nhìn quanh một vòng rồi hăng hái báo cáo phát hiện của họ cho đội trưởng.
Dicio: "Sân trước và sân sau của ngôi nhà này chôn rất nhiều xác chuột."
Budno: "Dưới lòng đất sân sau có một cái hố lớn, xác chuột dày đặc, kinh quá!"
Amanda: "Sân sau còn có một căn nhà nhỏ, bên trong có một bức tượng nữa."
Dicio: "Điều kỳ lạ là trái tim của bức tượng trống rỗng."
Budno: "Trong nhà nhỏ đó có nhiều chuột nhất, còn có rất nhiều chuột con mới sinh... Tớ nghi ngờ trong cả ngôi nhà của ngài Ram có đến hàng chục nghìn con chuột."
Amanda: "Chúng tớ ra khỏi tường rào, chỉ lượn lờ trong sân."
Thư Lê nghe mà nổi cả da gà, nhìn về phía gia đình Ram, chỉ thấy bọn họ rụt vai lại, mặt mày trắng bệch.
"Vậy... Có thể nói về bức tượng đó được không?" Cậu hỏi.
Ram lau mặt, chán nản nói: "Đúng vậy, khối khoáng thạch đó vốn được nhét vào vị trí trái tim của bức tượng. Lúc tôi phá nhà cũ, đào móng, đã đào được bức tượng ở dưới đất. Tôi tưởng là của chủ nhà cũ chôn dưới đó để trấn trạch, người Dalia chúng tôi đều có thói quen chôn tượng dưới đất để trấn trạch. Công nhân bảo tôi đừng động vào bức tượng nhưng tôi thấy tiền mờ mắt, nghĩ không sao, cùng lắm thì thay một bức tượng khác. Thế là..."
Ông ta thở dài một hơi: "Chuyện sau đó, các cậu cũng biết rồi."
Thư Lê tổng kết: "Căn nhà năm năm không có người ở, chắc lũ chuột đã coi đây là tổ của chúng. Đá Nguyệt Ảnh có đặc tính nâng cao thực lực của ma thú. Tuy chuột là động vật bình thường nhưng chỉ cần ở cùng đá Nguyệt Ảnh lâu ngày thì cũng có thể sinh ra hậu duệ có ma lực. Ngài lấy đi đá Nguyệt Ảnh, không chỉ cắt đứt cơ hội biến thành ma thú của chúng mà còn đầu độc chết mấy con chuột, chẳng phải đã gây ra thù hận sao? Lũ chuột vừa muốn báo thù các ngài, càng muốn đuổi các ngài đi nhưng vì lý do gì đó mà ngài lại không đi."
"Là như vậy sao!" Dicio nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì không còn chút đồng cảm nào với gia đình của Ram.
Đứng từ góc độ của lũ chuột, cả gia đình Ram đã phá tổ của chúng, cướp bảo vật của chúng, còn ***** đồng loại của chúng, tội ác tày trời.
Ram không phục phản bác: "Mảnh đất này là do tôi bỏ tiền lớn ra mua! Lũ chuột mới là kẻ xâm chiếm bất hợp pháp!"
Kumandi bình thản chuyển lời: "Lũ chuột đã đưa ra yêu cầu với ngài Ram."
"Yêu cầu gì?" Ram ngẩn người.
"Dọn khỏi đây." Kumandi nói.
"Không thể nào!" Ram lập tức từ chối.
Vợ và con ông ta hỏi: "Tại sao không được?"
"Cha ơi, con chịu không nổi nữa, chúng ta dọn nhà đi được không?"
"Đúng vậy! Cứ để lại chỗ này cho lũ chuột đi!"
Ram tức giận gào lên: "Mấy người thì biết cái gì? Dọn đi rồi thì tài vận của tôi sẽ mất hết!"
"Tài vận?" Angel nghiêng đầu, tò mò nhìn Ram: "Tại sao dọn đi thì tài vận lại mất?"
Ram vò đầu bứt tai, như thể già đi cả chục tuổi. "Từ khi chuyển đến đây, tiền tôi kiếm được ngày càng nhiều, làm ăn rất thuận lợi, nếu dọn đi thì tiền của tôi sẽ mất hết..."
"Ngài mê tín dị đoan... Khụ..." Thư Lê sửa lại lời: "Ý tôi là, chuyện tài vận này quá mức huyền bí, không thể cưỡng cầu. Ngài làm ăn thuận lợi, kiếm được nhiều tiền, sao ngài không nghĩ là do năng lực của ngài?"
"Đúng vậy, tuy ngài hơi keo kiệt nhưng rất giỏi kinh doanh mà không cần vốn." Angel nhếch mép.
Không biết câu này là khen hay chê.
Người phụ nữ đau khổ nói: "Nếu vì tiền mà ngày nào cũng phải chịu đựng sự giày vò này, tôi thà không cần nhiều tiền như vậy!"
"Đúng vậy, cha ơi, con muốn mỗi ngày được ngủ ngon."
"Con không muốn bị chuột gặm ngón chân, huhuhu!"
"Ông chủ, chúng tôi... Chúng tôi cũng không chịu nổi nữa." Hai người hầu cẩn thận nói.
Ram sầm mặt nhìn bảy vị Ma Pháp Sư học việc, tức giận nói: "Tôi mời các cậu đến là để giải quyết lũ chuột chứ không phải để bảo tôi dọn nhà!"
Nếu không ông ta bỏ ra một trăm đồng vàng để đăng nhiệm vụ làm gì?
Thư Lê hắng giọng nói: "Tất nhiên rồi, chúng tôi phải tìm hiểu nguyên nhân trước thì mới có thể giải quyết hiệu quả vấn đề chuột cho ngài được."
Nếu không chỉ là chữa ngọn chứ không chữa được gốc.
Es Telle đề nghị: "Hay là chúng ta đến sân sau xem bức tượng đó trước."
Thư Lê suy nghĩ rồi nói: "Cũng được."
Thế là tiểu đội Ánh Sáng rời khỏi phòng khách, đi một vòng lớn đến sân sau. Mùi ở sân sau còn khó ngửi hơn sân trước, hôi thối nồng nặc.
Thư Lê bịt mũi, tránh những đàn chuột, đi về phía căn nhà nhỏ xây ở góc sân.
Lũ chuột cảnh giác nhìn bọn họ nhưng lại như gặp phải một mối uy ***** đáng sợ nào đó nên không dám đến gần, chỉ trơ mắt nhìn những kẻ xâm nhập mở cửa căn nhà nhỏ.
Bên trong căn nhà nhỏ tối đen như mực, không nhìn thấy gì.
Thư Lê thành thạo niệm một câu ma pháp hệ ánh sáng, một quả cầu sáng xuất hiện trên đỉnh pháp trượng, lập tức soi sáng cả căn nhà.
Nguồn sáng đột ngột xuất hiện khiến lũ chuột trong nhà náo động, thấy đàn chuột lúc nhúc cùng với vô số chuột con chưa mọc lông, Thư Lê vô thức lùi lại.
"Cẩn thận."
Lưng cậu va vào ngực Es Telle.
"Xin... Xin lỗi."
Thư Lê ngại ngùng quay đầu nói.
"Không sao." Es ôn hòa nói, nhận lấy pháp trượng đang phát sáng trong tay cậu rồi bước vào căn nhà nhỏ, lũ chuột kia như nước chảy lùi về sau.
Y giơ pháp trượng lên, chiếu rõ bức tượng cao hai mét.
Thư Lê quan sát kỹ, phát hiện bức tượng được tạc sống động như thật, là một người đàn ông mặc quần áo lộng lẫy, tay cầm quyền trượng, mí mắt cụp xuống, không lộ rõ vui buồn.
Đúng như lời Dicio nói, ngực của nó trống rỗng.
"Bức tượng này... Là ai?" Cậu lẩm bẩm. Tại sao cậu lại cảm thấy hình dáng của bức tượng quen vậy nhỉ?
Es Telle quay lưng về phía cậu, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng.
"Là thần Bóng Tối Miloka Hodiher."
Giọng nói của y bình tĩnh, không chút gợn sóng.
"Xuỵt!"
Hiện trường vang lên nhiều tiếng hít khí lạnh.
Các tiểu yêu tinh và rồng con đều kinh ngạc.
Bức tượng đá được điêu khắc tinh xảo trước mắt lại chính là thần Bóng Tối Miloka Hodiher!
Vậy vấn đề là tại sao trong một căn nhà nát ở một trấn hẻo lánh lại chôn một bức tượng của thần Bóng Tối?
Chủ nhà cũ có biết không?