Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 176

Màn đêm sắp buông xuống, vẫn còn một tia nắng hoàng hôn vương lại nơi chân trời, một sắc cam đỏ mờ ảo phủ lên thị trấn cổ kính.

 

Đường phố dần ít người qua lại, đa số mọi người đã về nhà ăn cơm, các cửa hàng hai bên đường vẫn mở rộng cửa làm ăn, các quán ăn nhà hàng là nơi náo nhiệt nhất, khách ra vào tấp nập.

 

Thư Lê và các bạn dạo một vòng rồi chọn một quán ăn trông có vẻ tươm tất.

 

Vừa thấy bọn họ bước vào cửa, nhân viên phục vụ tiệm cơm lập tức chào đón nhiệt tình, đưa bọn họ đến một chiếc bàn dài tám chỗ ngồi trong sảnh.

 

"Quý khách muốn ăn gì ạ? Quán chúng tôi cái gì cũng có, đảm bảo các vị ăn một lần là sẽ muốn quay lại." Nhân viên phục vụ khom lưng, cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ.

 

"Có thịt ma thú không?" Amanda là người *****ên lên tiếng, đôi mắt màu xám xanh lấp lánh như những vì sao, cậu ta le lưỡi ***** nhẹ khóe môi, lộ rõ vẻ thèm thuồng.

 

Nhân viên phục vụ bị vẻ mặt mong chờ của cậu ta làm cho đứng hình, một giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống, ngại ngùng nói: "Cái này... Cái này... Quán chúng tôi không có thịt ma thú ạ."

 

Thấy cậu thiếu niên lộ vẻ thất vọng, nhân viên phục vụ vội nói: "Nhưng có thịt bò, thịt cừu, thịt gà, thịt vịt, thịt thỏ, thịt hươu... Ngài xem, có được không ạ?"

 

Amanda nghe thấy chỉ có mấy loại thịt bình thường như vậy thì chán nản nằm bò ra bàn: "Vậy thì cho tôi hai con thỏ và một con hươu!"

 

Gia cầm không ngon, thỏ và hươu là động vật hoang dã, gắng gượng ăn một bữa cũng được.

 

Nhân viên phục vụ sững sờ một lúc rồi hỏi: "Một mình ngài ăn sao?"

 

Hươu không hề nhỏ, lại thêm hai con thỏ, một người chắc chắn không ăn hết.

 

Amanda ngẩng đầu: "Đương nhiên là một mình tôi..."

 

Thư Lê nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cậu ta lại, tươi cười nói: "Chúng tôi cũng ăn, một con thỏ là đủ rồi, chúng tôi muốn gọi thêm một ít rau củ và hoa quả."

 

"Ưm ưm ưm..." Amanda trừng mắt. Tại sao lại giảm số lượng thỏ? Một con thỏ có bao nhiêu thịt chứ?

 

"Phụt!"

 

"Khụ khụ!"

 

Các yêu tinh nhỏ nín cười, Angel ngồi bên cạnh Amanda bèn đưa ngón tay chọc vào eo Amanda, ra hiệu cậu ta đừng thể hiện sức ăn kinh người của tộc Rồng trước mặt người thường.

 

Amanda tủi thân rụt vai lại.

 

Cậu ta đã cố gắng ăn kiêng lắm rồi.

 

Một con rồng con như cậu ta có thể ăn hết hai con bò mỗi bữa, bây giờ gọi thỏ và hươu đã là giảm khẩu phần rồi!

 

Thư Lê bỏ tay ra khỏi miệng cậu ta rồi vỗ vai Amanda, an ủi: "Ăn ít đi vài bữa có thể giảm gánh nặng cho dạ dày."

 

Angel gật đầu: "Ăn thêm rau củ quả giúp tiêu hóa tốt hơn."

 

"Thôi... Thôi được rồi!" Amanda thở dài.

 

Thư Lê quay đầu nhìn Es Telle cười toe toét, giải thích: "Từ nhỏ Amanda đã ăn rất khỏe, thích nhất là thịt ma thú, anh trai cậu ấy thường phải vào núi săn bắn để lấp đầy bụng em trai."

 

Es Telle tỏ vẻ đã hiểu: "Hóa ra là vậy."

 

Thư Lê thấy Es Telle không nghi ngờ gì mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó gọi phục vụ lấy thêm một ít rau củ và hoa quả tươi cùng với bánh mì nướng, cháo sữa bò yến mạch...

 

Budno còn cố ý dặn nhân viên phục vụ chế biến thịt theo nhiều kiểu như nướng, hầm, hun khói, mỗi thứ một phần.

 

Nhân viên phục vụ vui đến mức cười không khép được miệng, ghi nhớ từng món một.

 

Đúng là ma pháp sư, có tiền thật đấy!

 

Đợi nhân viên phục vụ rời đi, cả nhóm lại ngồi quây quần bên bàn tán gẫu.

 

"Ăn cơm xong chúng ta đến nhà phú thương Ram luôn à?" Dicio hỏi: "Không đi dạo phố à?"

 

Chiều hôm đó, sau khi kết thúc buổi biểu diễn đường phố, bọn họ sợ bị cư dân trong thị trấn vây quanh nên vội vàng trở về Hiệp hội Ma Pháp, vẫn chưa có cơ hội đi dạo xung quanh.

 

Kumandi cau mày nói: "Trời sắp tối rồi, nhiệm vụ quan trọng hơn."

 

Es Telle gật đầu cười nói: "Mai dạo phố cũng được, không vội."

 

Budno tán thành hai tay: "Mai đi dạo đi! Hoàn thành nhiệm vụ còn có thù lao hậu hĩnh nữa đó!"

 

Ban ngày sẽ có nhiều quán ăn vặt và đồ ăn nhẹ mở bán ven đường, có thể vừa ăn vừa dạo phố.

 

Angel thấy mắt Budno sáng lên là biết ngay hắn ta đang nghĩ gì, bèn mím môi cười.

 

Amanda vẫn còn đang bận tâm về món thịt của mình nên trông rất ủ rũ, cũng chẳng quan tâm đến chuyện có được dạo phố hay không.

 

Thư Lê quyết định: "Cứ lấp đầy bụng trước đã, sau đó đi làm nhiệm vụ, cố gắng giải quyết xong trước nửa đêm, về ngủ một giấc thật ngon. Sáng mai dậy sớm đi dạo phố, mua sắm xong chúng ta sẽ lên đường đến thị trấn tiếp theo."

 

Es Telle bổ sung: "Henry nói với mình thị trấn có cho thuê xe ngựa, ngày mai chúng ta có thể thuê một chiếc để đi đường."

 

"Vậy thì tuyệt quá!" Budno vui mừng reo lên. Xe ngựa tốt, xe ngựa tuyệt, đi xe ngựa không chỉ tiết kiệm thời gian và sức lực mà còn có thể ngủ nướng.

 

Thư Lê nói: "Được, vậy quyết định thế nhé."

 

Sau đó, bọn họ lại thảo luận thêm một số chi tiết về cuộc hành trình, lúc cuộc trò chuyện sắp kết thúc thì nhân viên phục vụ cũng mang đồ ăn nóng hổi lên, hết đĩa này đến đĩa khác, bày đầy cả một bàn.

 

Amanda và Budno ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng, chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực.

 

Đợi đồ ăn được dọn lên đủ, Thư Lê hô một tiếng, cả nhóm bắt đầu ăn.

 

Amanda nhắm vào món thịt hươu nướng, dùng nĩa xiên một miếng thịt, thổi nguội rồi đưa vào miệng. "Ừm? Ừm!"

 

Budno hỏi: "Thế nào? Ngon không?"

 

Hắn ta chưa từng ăn thịt nên rất muốn nếm thử nhưng lại lo không ngon nên chần chừ không dám động đũa.

 

Người đã từng ăn thịt như Thư Lê bình tĩnh cầm lấy bánh mì nướng ăn kèm với cháo sữa bò yến mạch, từ tốn dùng bữa.

 

Các tiểu yêu tinh khác không dám ăn thịt tùy tiện, cứ nhìn chằm chằm vào Amanda, chờ đợi đánh giá của cậu ta.

 

Amanda nhai xong, nuốt miếng thịt xuống rồi nói: "Không tệ, chỉ là có mùi tanh của đất."

 

Động vật bình thường đều có mùi tanh đất, dù nấu nướng thế nào cũng không thể tươi ngon bằng thịt ma thú.

 

Nghe cậu ta nói vậy, lá gan của Budno cũng to ra, lập tức cầm nĩa xiên một miếng thịt cho vào miệng, nhai một lúc rời nhíu mày, nhổ ra cũng không được, nuốt vào cũng chẳng xong.

 

Đây... Đây là vị thịt sao?

 

Tanh quá, không ngon chút nào!

 

Vì trên bàn ăn có thêm một bạn học loài người nên Budno đành cố nuốt miếng thịt xuống, gượng cười: "Cũng... Cũng được, ha ha ha..."

 

Tiểu yêu tinh không giỏi nói dối, mặt ủ mày ê, buồn phiền vì không ăn được thịt.

 

Dicio và Angel nhìn nhau, do dự không quyết.

 

Amanda đã chấp nhận mùi vị của động vật bình thường nên ăn ngấu nghiến, lại gặm một chiếc đùi thỏ rồi vui vẻ mời các bạn: "Ăn đi! Vị ngon lắm, mau ăn đi!"

 

Nếu không ăn thì rồng này ăn hết đấy nhé!

 

Kumandi chỉ tập trung vào hoa quả và rau củ, coi như không thấy các món thịt, Thư Lê cũng chỉ ăn qua loa một vài miếng thịt thỏ.

 

Nhớ lại ngày trước, cậu cũng từng rất háo hức với thức ăn của con người, cho đến khi nếm thử vị thịt, ảo mộng của cậu lập tức tan vỡ.

 

Thật ra không phải thịt không ngon mà là kỹ năng nấu nướng của con người ở thế giới này quá tệ.

 

Không có các loại gia vị khử tanh đa dạng, không có các phương pháp nấu nướng như chiên, xào, rán, đồ ăn ngon mới lạ đấy.

 

Đến cả những món nướng mà thiếu thì là và bột ớt thì đã mất đi linh hồn rồi!

 

Dicio và Angel do dự mãi mới chịu thử nếm vị thịt, sau khi miễn cưỡng nuốt xuống, bọn họ quyết định không động đến nữa, đành cầm lấy hoa quả cắn một miếng thật mạnh.

 

Đương nhiên hoa quả do con người trồng không ngon bằng của yêu tinh trồng nhưng đúng là ngon hơn vị thịt nhiều.

 

Es Telle có vẻ không kén ăn, cả rau và thịt đều ăn một ít, dường như không để ý đến sự khó chịu của nhóm bạn đồng hành đối với món thịt.

 

Thư Lê liếc trộm vài lần, thấy y tập trung vào thức ăn nên cũng yên tâm phần nào.

 

Bọn họ mới bước vào thế giới loài người, cũng không phải là những diễn viên lão luyện nên dù có ngụy trang tinh vi như thế nào đi nữa thì cũng sẽ vô thức bộc lộ một số thói quen nhỏ, nếu cái gì cũng nhắc nhở thì trông càng gượng gạo hơn.

 

Vì vậy, khi thấy các bạn tỏ vẻ ghét bỏ các món thịt, cậu cũng không có biểu hiện gì.

 

May mắn thay, Es Telle không hỏi gì cả, vô cùng tôn trọng bọn họ.

 

Cả đám ăn một bữa thỏa thích, phần lớn thịt thỏ và thịt hươu đều vào bụng Amanda nhưng cậu ta vẫn cảm thấy chưa no, quyết định sau khi làm xong nhiệm vụ sẽ về phòng lấy đồ ăn trong nhẫn trữ vật ra ăn khuya.

 

Thư Lê dùng khăn tay lau miệng, gọi nhân viên phục vụ tính tiền.

 

Nhân viên phục vụ vui vẻ chạy tới, khom lưng báo giá: "Tổng cộng tám đồng vàng và ba mươi đồng bạc."

 

Nghe thấy con số này, cả tiểu đội Ánh Sáng đều tưởng nhân viên phục vụ nói nhầm.

 

"Chờ đã, anh nói bao nhiêu?" Dicio cau mày hỏi.

 

Nhân viên phục vụ tươi cười lặp lại: "Tám đồng vàng và ba mươi đồng bạc."

 

Angel ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại đắt thế?"

 

Nhân viên phục vụ chỉ vào đống xương hươu và thỏ trên bàn: "Động vật hoang dã này là do ông chủ chúng tôi bỏ ra năm đồng vàng mua từ thợ săn lúc sáng sớm đấy, trước khi lên bàn ăn, chúng nó vẫn còn sống khỏe mạnh ở sân sau, cả rau củ và hoa quả này cũng đều rất tươi. Thưa quý khách, xin cứ yên tâm, quán nhỏ của chúng tôi đã kinh doanh ở trấn Kesheng này ba mươi năm rồi, hàng tốt giá rẻ, tuyệt đối không chém khách lạ. Nếu ngài không tin thì có thể ra ngoài hỏi thăm, xem thử quán nhỏ của chúng tôi có phải là uy tín nhất không?"

 

Nghe nhân viên phục vụ nói chân thành như vậy, Angel do dự nhìn về phía Thư Lê.

 

Trước đây Thư Lê từng đến quán ăn của con người cùng Elliott nhưng không gọi nhiều thịt như vậy nên cũng không nắm rõ giá cả ở đây.

 

Lúc gọi món, cậu chỉ nghĩ đến việc để mọi người ăn cho thỏa thích, thật sự không nghĩ đến vấn đề giá cả.

 

"Es Telle... Cậu thấy thế nào?" Cậu hỏi người bạn học nhân loại.

 

Người bạn học hướng ngoại này chắc chắn sẽ biết rõ giá cả hàng hóa.

 

Es Telle gật đầu với Thư Lê, bình tĩnh nói với nhân viên phục vụ: "Mấy ngày trước chúng tôi tới trấn Thorin ăn một bữa còn thịnh soạn hơn bàn này nhưng chỉ tiêu chưa đến hai đồng vàng. Hôm nay chúng tôi còn chưa gọi bia, sao lại đắt gấp bốn lần?"

 

"Cái này..." Nhân viên phục vụ cứng họng, liếc nhìn ông chủ sau quầy.

 

Hôm nay đám ma pháp sư này biểu diễn ở quảng trường nhận được không ít tiền thưởng, ông chủ thấy họ vào cửa nên lên kế hoạch chém họ một bữa.

 

Es Telle lại nói: "Ma pháp sư chúng tôi đi khắp nơi, dấu chân trải dài khắp đại lục, đã đến rất nhiều trấn nên nắm rõ giá cả trong lòng bàn tay. Vị trí địa lý của trấn Thorin và trấn Kesheng tương tự nhau, không có lý do gì mà ở đó rẻ còn ở đây lại đắt?"

 

Thư Lê tiếp lời: "Đúng vậy, lát nữa tôi về hỏi người của Hiệp hội Ma Pháp là biết ngay hươu và thỏ có thật sự đáng giá năm đồng vàng không."

 

Nhân viên phục vụ vừa nghe đến Hiệp hội Ma Pháp thì lập tức xìu xuống, chột dạ nhìn về phía ông chủ.

 

Ông chủ thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng bước tới tát một cái vào đầu nhân viên phục vụ, mắng: "Đến cái hóa đơn cũng không biết tính, giữ mày lại làm gì? Còn không mau vào bếp phụ giúp."

 

Nhân viên phục vụ xoa cái đầu bị đánh đau, lủi thủi bỏ đi.

 

Ông chủ áy náy nói: "Xin lỗi các ngài nhé, cậu ta mới đến được vài ngày, nhớ giá loạn cả lên, tôi đã mắng cậu ta nhiều lần rồi, nếu không phải thấy cậu ta đáng thương thì tôi đã đuổi việc từ lâu rồi."

 

Thư Lê cười nói: "Ông chủ đúng là người tốt."

 

"Ha ha, quá khen quá khen." Ông chủ ho khan hai tiếng rồi nói: "Bữa ăn này coi như tôi mời, các ngài không cần trả tiền."

 

Hiệp hội Ma Pháp có uy tín rất cao trong trấn, nếu để hội trưởng biết ông ta lừa ma pháp sư thì chắc chắn sẽ tìm thị trưởng tới niêm phong quán ăn của ông ta.

 

Ông ta cũng chỉ là thấy tiền mờ mắt, thấy bọn họ còn trẻ mới tưởng dễ lừa.

 

"Như vậy sao được?" Thư Lê nghiêm túc nói: "Chúng tôi không thể lợi dụng ông được. Ông cứ nói giá thật, chúng tôi trả tiền là được."

 

Ông chủ xoa tay, thăm dò hỏi: "Vậy thì... Hai đồng vàng?"

 

Bàn này đa số là thịt hươu, sáng nay ông ta bỏ ra một đồng vàng mua lại từ thợ săn, các thứ khác cộng lại gần năm mươi đồng bạc, thu họ hai đồng vàng, kiếm lời năm mươi đồng bạc cũng không quá đáng chứ?

 

Thư Lê lục túi lấy ra một túi tiền, đổ hết số bạc bên trong ra đếm rồi đẩy về phía ông chủ.

 

"Một trăm tám mươi lăm đồng bạc, không thể hơn được nữa."

 

Một trăm đồng bạc tương đương một đồng vàng, trả ông chủ một đồng vàng tám mươi lăm đồng bạc, chắc chắn ông ta vẫn có lời.

 

Lợi nhuận giảm từ năm mươi đồng bạc xuống còn ba mươi lăm đồng bạc, ông chủ đắn đo một lúc cũng đồng ý, không lỗ là được.

 

Ông ta nhận một trăm tám mươi lăm đồng bạc, tươi cười tiễn bảy vị Ma Pháp Sư học việc ra cửa.

 

Bước ra khỏi cửa quán ăn, trời đã tối hẳn, hai bên đường không có đèn đá ma thuật như ở các thành phố lớn, xung quanh tối om, chỉ có ánh sáng từ trong những căn nhà hắt ra chiếu sáng mặt đường.

 

Thư Lê đi song song với Es Telle, cảm khái nói: "May mà có cậu, nếu không cả đám đã bị lừa mà không biết."

 

Lần trước đi cùng Elliott, cậu tưởng bản thân đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, có thể gánh vác mọi chuyện nhưng đến khi thật sự hòa vào thế giới loài người, cậu mới biết mình vẫn còn nhiều thiếu sót.

 

Es Telle cười nói: "Thật ra tôi chưa từng đến trấn Thorin."

 

Thư Lê sững sờ, đột nhiên nhớ ra Es Telle bị cướp đánh, chạy trốn từ núi Xisha đến lãnh thổ đế quốc Dalia, nếu từng dùng bữa ở trấn Thorin thì sao y lại đói đến ngất xỉu ven đường chứ?

 

Dicio buột miệng: "Ối, cậu lừa ông ta à?"

 

Mặt Es Telle không hề biến sắc: "Đi ra ngoài lúc nào cũng phải tinh ranh một chút, thật thà quá dễ bị thiệt lắm."

 

Dicio chớp mắt, cảm thấy bạn học loài người này nói rất có lý.

 

Nếu không lừa lại ông chủ quán cơm thì số tiền bọn họ kiếm được từ buổi biểu diễn hôm nay đã bị lừa sạch rồi!

 

Angel trầm ngâm.

 

Kumandi bình tĩnh nói: "Chắc chắn ông chủ này đã thấy chúng ta được thưởng tiền, ông ta đã tính thử số tiền đó rồi báo giá thật cao."

 

Amanda lè lưỡi: "Thật hay giả vậy? Ông ta tính chuẩn thế à?"

 

Kumandi nói: "Đừng coi thường dân kinh doanh."

 

Sau khi quyết định đến thế giới loài người để rèn luyện, anh đã đọc rất nhiều tài liệu du ký trong thư viện. Hầu hết các yêu tinh lần đầu ra ngoài đều bị lừa, đến khi phát hiện ra mình bị lừa thì tiền trong người cũng sắp hết. Có người sẽ quay lại tìm kẻ đã lừa mình, dùng vũ lực đòi lại tiền, có người không tìm thấy kẻ lừa đảo, chỉ có thể chấp nhận xui xẻo, ngậm ngùi đi làm nhiệm vụ kiếm tiền.

 

Tóm lại con người rất xảo quyệt gian trá, lừa gạt bịp bợm đủ cả, nhất là thương nhân, có thể bất chấp thủ đoạn để đạt được lợi ích.

 

Thư Lê nghiêm túc nói: "Es nói đúng, chúng ta phải khôn khéo hơn, chứ để đến lúc bị người ta bán đi còn giúp họ đếm tiền thì tệ quá."

 

Khi nhân viên phục vụ báo giá, cậu đã cảm thấy đắt, chỉ là không biết giá cả ở đây nên không tìm ra được lý do để phản bác.

 

Bây giờ nghĩ lại hai đồng bạc có thể mua được sáu cái bánh mì nướng to, đồ ở đây có thể đắt đến mức nào chứ?

 

Cộng cả hai kiếp lại thì cậu cũng đã ba mươi sáu tuổi rồi nhưng kinh nghiệm xã hội lại bằng không.

 

Mười tám năm đầu chỉ là một học sinh trung học đau đầu vì ngoại ngữ, mười tám năm sau là một tiểu yêu tinh sống trong môi trường đơn thuần, chỉ lớn tuổi chứ không có kinh nghiệm, chẳng khác gì một trang giấy trắng khi đến thế giới loài người.

 

Kinh nghiệm, kinh nghiệm, chỉ có tự mình trải nghiệm mới có được kiến thức và kinh nghiệm hữu ích.

 

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã tìm thấy nhà của phú thương kia.

 

Trước khi ra ngoài ăn cơm, bọn họ đã hỏi Henry địa chỉ của tên phú thương, cũng cách quán ăn không xa, đi bộ hơn mười phút là tới.

 

Tên nhà giàu đúng là rất có tiền, ở trong ngôi nhà đẹp nhất thị trấn, diện tích và mức độ lộng lẫy vượt xa Hiệp hội Ma Pháp.

 

Thư Lê không khỏi trầm trồ, tiến lên gõ cửa.

 

Tuy nhiên, cậu còn chưa kịp giơ tay lên thì đã nghe thấy tiếng la hét chói tai đột nhiên vang lên từ phía sau cánh cửa.

 

"A, a, a! Chuột kìa!"

Bình Luận (0)
Comment