Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 175

Ma pháp sư Henry tỏ ra rất hoan nghênh khi biết các Ma Pháp Sư học việc mới ra lò đều muốn ở lại Hiệp hội Ma pháp, tuy nhiên số lượng phòng có hạn nên không thể xếp mỗi người một phòng được.

 

"Không sao, hai người một phòng là được rồi." Thư Lê cũng chẳng bận tâm chuyện đó.

 

Bảy người chia nhau bốn phòng, sáu người ở ba phòng, người còn lại ở một phòng đơn, tiết kiệm được gần một nửa tiền trọ!

 

Đi ra ngoài tiết kiệm được chút nào thì hay chút nấy, các tiểu yêu tinh phải học thói quen tốt cần kiệm tiết kiệm.

 

Ban đầu Thư Lê muốn để Es Telle ở một phòng riêng nhưng Es Telle lại ngượng ngùng từ chối.

 

Y nói mình không một xu dính túi, sao dám ở một phòng riêng chứ?

 

Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng phòng riêng dành cho rồng nhỏ Amanda, còn Es Telle và Thư Lê ở chung một phòng.

 

Tại sao lại sắp xếp như vậy?

 

Bởi vì Thư Lê sợ các tiểu yêu tinh khác thiếu kinh nghiệm, ngủ quá thoải mái, sẽ bất cẩn để lộ cánh khiến thân phận bại lộ.

 

Tất nhiên, Kumandi cẩn thận cũng là một lựa chọn không tồi, chỉ là khi phải chọn một trong hai, Es Telle đã chọn Thư Lê.

 

Sau khi chia phòng xong xuôi, mọi người cất hành lý, định bụng đi dạo một vòng quanh thị trấn, tiện thể mua sắm chút đồ.

 

Ví dụ như mua bản đồ đại lục mới.

 

"Tuyệt vời!" Budno giơ hai tay tán thành, hắn ta muốn ăn thức ăn của con người, lúc trưa vội quá nên chỉ kịp mua gậy phép và áo choàng phép rồi chạy thẳng đến Hiệp hội Ma pháp, không kịp đi dạo phố.

 

"Có muốn kiếm chút tiền tiêu vặt không?" Es Telle đề nghị.

 

"Kiếm tiền tiêu vặt?" Thư Lê ngẩn ra: "Kiếm thế nào?"

 

Nếu tiền dễ kiếm như vậy, bọn họ đã không cần phải làm nhiệm vụ đổi lấy thù lao.

 

"Bán nghệ đường phố." Es Telle nháy mắt với cậu.

 

"Hả?"

 

Không chỉ Thư Lê mà cả các bạn nhỏ khác đều kinh ngạc há mồm.

 

"Es Telle, cậu mau nói đi, bán thế nào? Chúng ta cần làm gì?" Dicio hào hứng hỏi.

 

"Ý là chúng ta ra đường biểu diễn nhạc cụ à?" Budno hỏi: "Biểu diễn nhạc cụ với tớ không thành vấn đề, tớ biết chơi rất nhiều loại nhạc cụ."

 

Angel duỗi ngón tay chọc vào eo hắn ta, hắn ta khẽ run lên, cười hì hì sửa miệng. "Cái đó... Tuy biết nhiều loại nhạc cụ nhưng đều chỉ biết qua loa thôi."

 

Tất nhiên là Thư Lê hiểu ý nghĩa của việc bán nghệ đường phố, cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Es Telle rồi hỏi: "Cậu thấy chúng ta bán tài nghệ về phương diện nào thì hợp? Vừa chơi đàn hạc vừa kể chuyện giống những người hát rong sao? Hay là ca múa khiêu vũ như những vũ đoàn?

 

Chẳng lẽ lại để bọn họ biểu diễn ma pháp ngay trên phố à?

 

Nói đi cũng phải nói lại, đã có tiền lệ ma pháp sư biểu diễn ma pháp trên đường phố chưa?

 

Es Telle thản nhiên nói: "Đều được cả, tùy thuộc vào mọi người có những tài nghệ gì."

 

Kumandi cau mày hỏi: "Cho dù chúng ta biết chơi nhạc nhưng cũng không có nhạc cụ phù hợp nhỉ?"

 

Trong nhẫn trữ vật có nhạc cụ của yêu tinh, loại nào cũng tinh xảo không giống những thứ của người phàm, không thể tùy tiện mang ra sử dụng. Bây giờ bọn họ đang giả dạng thành những người dân miền núi có chút năng khiếu ma pháp, không nên sở hữu những nhạc cụ đắt tiền như thế mới đúng.

 

Nghe vậy, Budno vốn định nói mình có nhạc cụ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, đôi mắt màu nâu đảo tới đảo lui.

 

Thư Lê gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, chúng ta không có nhạc cụ, cũng không mua nổi."

 

Đối với thường dân, tiền mua một món nhạc cụ cũng đủ cho họ tiêu cả một năm.

 

"Tôi đã nghĩ đến vấn đề này rồi, yên tâm, không cần chúng ta phải bỏ tiền." Es Telle mỉm cười nói: "Chúng ta có thể thuê nhạc cụ của Hiệp hội Ma pháp."

 

"Hả? Thuê?"

 

Nhóm tiểu yêu tinh và rồng con đều ngơ ngác.

 

Mười phút sau, Henry cười tủm tỉm dẫn bảy Ma Pháp Sư học việc vào kho.

 

"Ở đây có một số thứ chúng tôi đã loại bỏ, các em cứ tùy ý chọn, thấy hợp cứ lấy dùng, tiền thuê thì tùy tâm."

 

Tiểu đội Ánh Sáng bước vào kho, tò mò quan sát các vật phẩm trên giá.

 

Đúng như lời Henry nói, đây đều là những thứ đã bị loại bỏ, phần lớn đều có khiếm khuyết, không hoàn chỉnh, ví dụ như thanh kiếm sắt gãy lưỡi, con dao găm rỉ sét, chiếc khiên thủng một lỗ, cây đàn hạc đứt dây...

 

Có không ít loại nhạc cụ, về phần có dùng được hay không thì cần phải kiểm tra kỹ lưỡng.

 

Các tiểu yêu tinh rất am hiểu nhạc cụ, mày mò vài cái là sửa được một nửa. Amanda là rồng, ngoài ăn ra thì chỉ ngủ, không biết gì về nhạc cụ, cậu ta đứng trước một quả cầu pha lê sáng lấp lánh mãi mà không chịu nhúc nhích.

 

Thư Lê nhặt cây đàn hạc đứt dây lên, thử gảy vài cái, thấy chất lượng âm thanh không tệ bèn quyết định nối lại sợi dây bị đứt.

 

Cậu nhìn đông ngó tây, muốn xem có vật liệu gì phù hợp để thay thế dây đàn không.

 

May mắn thay, cậu tìm thấy một cây đàn hạc khác bị đứt bốn năm sợi dây. Chất lượng của cây đàn đó không bằng cây trong tay cậu, sau khi nhận được sự đồng ý của Henry, cậu đã đổi dây đàn.

 

Một cây đàn hạc hoàn chỉnh mới toanh đã ra lò.

 

Cậu khẽ gảy dây đàn, đàn hạc phát ra âm thanh trong trẻo du dương.

 

Thành công!

 

Es Telle tìm thấy một cây sáo dài rỉ sét loang lổ, vẫn còn dùng được, chỉ là hơi bẩn mà thôi, phải dùng miệng thổi sáo nên thứ này cần được làm sạch.

 

Henry nhiệt tình giúp đỡ, đưa cho y một chai thuốc tẩy rỉ khử trùng, sau khi được lau chùi sạch sẽ từ trong ra ngoài, cây sáo đã lấy lại màu trắng bạc ban đầu.

 

Es Telle đặt sáo lên môi, thử thổi một hơi, cây sáo phát ra âm thanh uyển chuyển du dương.

 

"Hay quá!" Thư Lê giơ ngón tay cái với y.

 

Es Telle đặt sáo xuống, nở một nụ cười: "Cảm ơn."

 

Thư Lê chớp mắt, phải thừa nhận rằng người bạn học nhân loại này không hề thua kém tinh linh và yêu tinh, dù là về là ngoại hình hay khí chất.

 

Một con người xuất chúng như vậy, đúng là hiếm thấy.

 

Nửa tiếng sau, các bạn nhỏ đều tìm được nhạc cụ phù hợp cho mình.

 

Kumandi lấy một cây đàn accordion, Angel là một cặp chuông, Dicio là một cây sáo piccolo, Budno là một cái trống nhỏ, Amanda tìm tới tìm lui, cuối cùng chọn một cái shaker đơn giản nhất.

 

Tất cả mọi người đều đã có nhạc cụ, bọn họ trả cho Henry mười đồng bạc tiền thuê.

 

Tiểu đội Ánh Sáng rời Hiệp hội Ma pháp, hăng hái đi bán nghệ đường phố.

 

Một nhóm thiếu niên trẻ trung tuấn tú đi trên phố thu hút ánh mắt của người qua đường, khi thấy nhạc cụ trên tay bọn họ, ai nấy đều vô cùng tò mò.

 

Một số người rảnh rỗi lén lút đi theo sau để xem bọn họ đi đâu. Những người qua đường khác thấy vậy cũng lặng lẽ đi theo, chỉ một lúc, số người lén theo ngày càng nhiều.

 

Hóng chuyện là bản tính của con người, rất nhiều người đi theo trong khi chính họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ đi một cách mù quáng như thế.

 

Các Ma Pháp Sư học việc đều biết có một đám người theo sau, còn cố ý dẫn họ đến một quảng trường nhỏ.

 

Ở quảng trường có một số bệ đá, bọn họ tùy ý chọn chỗ ngồi xuống, lấy Thư Lê làm trung tâm, bắt đầu ngồi vây thành một hình bán nguyệt.

 

Es Telle đặt một chiếc hộp gỗ xuống đất, cười hiền hòa nói với những người vây xem: "Chào mọi người, rất vui được gặp mọi người ở đây, trong một tiếng đồng hồ tới, chúng tôi sẽ biểu diễn hòa tấu cho mọi người. Nếu thấy hay, xin mọi người hãy thưởng khích lệ. Xin chân thành cảm ơn!"

 

Cử chỉ cúi chào một cách lịch sự tao nhã, tràn đầy thành ý, kết hợp với mái tóc vàng óng và khuôn mặt tuấn tú y lập tức chiếm được cảm tình của đám đông vây xem, ai nấy đều hò hét bảo cả đám mau biểu diễn, mọi người đều muốn nghe nhạc hay.

 

Es Telle lùi về trong ban nhạc, gật đầu với Thư Lê.

 

Thư Lê lại cảm thán về khả năng giao tiếp xã hội của y một lần nữa, Angel so với y đúng là một trời một vực!

 

Angel nắm chặt cặp chuông, ghi nhớ sâu sắc từng lời nói, hành động của Es Telle vào đầu, để làm hình mẫu cho việc giao tiếp xã hội của mình sau này.

 

Kumandi bình tĩnh quan sát. Đối với Ma Pháp Sư học việc nhân loại này, anh vẫn giữ một hai phần cảnh giác, chưa tin tưởng hoàn toàn.

 

Cho đến nay, biểu hiện của y đều tràn đầy thiện ý, dường như đang vô tình dẫn dắt bọn họ làm những việc có ý nghĩa.

 

Thư Lê khẽ gảy dây đàn, tiếng nhạc trong trẻo mềm mại như dòng nước chảy vang lên.

 

Cậu cố gắng kiểm soát lúc diễn tấu, chỉ phát huy một phần ba trình độ thực sự, tiếng đàn vừa cất lên, đám đông ồn ào vây xem dần dần im lặng.

 

Đợi Thư Lê đàn xong đoạn dạo đầu, Es Telle bắt theo nhịp của cậu, bắt đầu thổi sáo.

 

Bản nhạc cả đám hòa tấu là một bản nhạc rất nổi tiếng ở đại lục, tên là "Thiếu nữ và Kiếm sĩ", kể về câu chuyện phiêu lưu của một thiếu nữ tinh linh ánh sáng và một kiếm sĩ loài người.

 

Tiếng nhạc vừa vang lên, đám đông vây xem đã nhận ra đây là một bản nhạc quen thuộc, tất cả đều trở nên phấn chấn, một số người đang cười cợt cũng bắt đầu tập trung.

 

Các tiểu yêu tinh có sự ăn ý ngầm với nhau, không cần nói cũng biết phối hợp như thế nào. Amanda đúng là chỉ góp mặt cho đủ số, Thư Lê bảo cậu ta cứ lắc shaker theo nhịp là được.

 

Còn về Es Telle, Thư Lê không thể không khâm phục khả năng cảm thụ âm nhạc và kỹ thuật của y, không cần tập dượt gì mà cũng đã khiến tiếng sáo hòa thanh một cách hoàn hảo.

 

Chơi xong một lần, lại bắt đầu lại từ đầu.

 

Lần này, tiểu đội Ánh Sáng cất tiếng hát hợp xướng.

 

"Ở nơi thời không xa xôi ấy

 

Dòng sông Bakart lặng lẽ trôi

 

Nàng thiếu nữ tinh linh xinh đẹp

 

Cưỡi kỳ lân trắng muốt từ trên trời giáng xuống..."

 

Tiểu yêu tinh là những ca sĩ bẩm sinh, cho dù có cố ý thay đổi giọng hát thì cũng không làm mất đi vẻ đẹp du dương của tiếng hát.

 

Đám đông vây xem như đắm chìm vào đó, ở một thị trấn hẻo lánh thế này, có khi nào bọn họ được nghe thứ âm nhạc và giọng hát chất lượng cao như vậy đâu?

 

Những người hát rong đến thị trấn đều biểu diễn cho các ông chủ và quý tộc giàu có, đâu đến lượt thường dân thưởng thức.

 

Hay, hay quá!

 

Người trong thị trấn nghe tiếng kéo đến ngày càng đông, vây ba lớp trong ba lớp ngoài, chen chúc không lọt, từ người già đến trẻ nhỏ, như đang trẩy hội, vô cùng náo nhiệt.

 

Elliott cao ráo, khoác áo choàng có mũ, trà trộn trong đám đông, ánh mắt phức tạp nhìn các thiếu niên đang biểu diễn, ánh mắt dò xét dừng lại trên người thiếu niên tóc vàng đang thổi sáo, lông mày hơi nhíu lại.

 

Anh đã đi theo suốt chặng đường, mọi hành động của các cô cậu bé đều lọt vào tầm mắt của anh, anh hiển nhiên biết được bọn họ đã cứu một thiếu niên loài người sa cơ giữa đường.

 

Trước đó anh vẫn luôn giữ một khoảng cách khá xa với bọn họ nên không quan sát kỹ, lúc này có thể lại gần quan sát đối phương, trong lòng anh như có chục ngàn con kỳ lân đang phi nước đại.

 

Đừng tưởng dùng ma pháp ngụy trang cao siêu đổi một khuôn mặt khác là anh không nhận ra, thân phận Pháp Thần không phải để trưng đâu.

 

Vậy nên, tại sao trước ngày hôm qua Vương tôn quý lại không nói cho anh biết chuyện này?

 

Elliott còn đang kinh ngạc thì thiếu niên ma pháp sư tóc vàng đang thổi sáo đột nhiên nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

 

Es Telle thổi xong một đoạn giai điệu thì tạm dừng, đặt sáo xuống rồi nở một nụ cười.

 

Elliott: "..."

 

Thôi được, anh quyết định mắt nhắm mắt mở, dù sao có Vương đi theo cũng tốt, có thể che chở các cô cậu bé bất cứ lúc nào. Về phần anh, để che giấu hành tung, anh phải giữ một khoảng cách xa, lỡ như các cô cậu bé gặp nguy hiểm, e rằng nước xa không cứu được lửa gần.

 

Elliott kéo mũ áo choàng xuống, lặng lẽ ẩn mình trong đám đông.

 

Thư Lê và các bạn nhỏ không hề hay biết, cứ hăng hái đàn hát hết một bài, rồi lại sang bài thứ hai.

 

Bọn họ biểu diễn liên tục trong một tiếng đồng hồ rồi mới đặt nhạc cụ xuống, nhìn về phía đám đông vây xem.

 

Một lúc sau, đám đông vây xem vỗ tay nhiệt liệt, người nào cũng vô cùng phấn khích, một số người vẫn chưa thỏa mãn, lớn tiếng hô hào, hy vọng bọn họ tiếp tục biểu diễn.

 

"Keng!" Một đồng tiền vàng rơi chính xác vào chiếc hộp gỗ trên mặt đất, nhắc nhở khán giả đã đến lúc thưởng tiền rồi.

 

Trong nháy mắt, dù là người có tiền hay không có tiền, đám đông vây xem tích cực ném những đồng xu vào hộp gỗ.

 

Thư Lê đặt đàn hạc xuống, bắt chước bộ dạng của Es Telle lúc trước, cùng đám bạn nhỏ lịch sự cảm ơn khán giả.

 

"Keng keng keng! Keng keng keng!"

 

Tiền xu rơi vào hộp gỗ như mưa, có không ít đồng rơi xuống đất, các tiểu yêu tinh tiến lên nhặt rồi bỏ vào hộp gỗ.

 

Đợi đến khi mọi người thưởng tiền gần xong, tiểu đội Ánh Sáng lại chơi một bản nhạc cuối cùng tặng cho khán giả.

 

Lại được nghe nữa rồi, tất cả mọi người đều im lặng.

 

Elliott kéo mũ áo choàng xuống, thong thả rời đi, che giấu danh tính.

 

Hai mươi phút sau, tiểu đội Ánh Sáng mang theo nhạc cụ, ôm chiếc hộp gỗ nặng trĩu trở về Hiệp hội Ma pháp.

 

Trong phòng của Thư Lê và Es Telle, các thiếu niên vây quanh chiếc hộp gỗ, nhìn những đồng tiền đầy ắp bên trong, kinh ngạc thốt lên.

 

"Oa! Nhiều tiền quá!"

 

"Bán nghệ đường phố lại kiếm được nhiều tiền như vậy ư!"

 

"Mau đếm đi, tổng cộng có bao nhiêu tiền vậy."

 

"Đúng vậy, đúng vậy, sau đó chia nhau, hahaha!"

 

"Đúng đúng đúng, đây chính là hũ vàng *****ên chúng ta kiếm được khi ra ngoài!"

 

Thư Lê đổ tiền trong hộp gỗ ra tấm thảm, âm thanh "rào rào" trong trẻo của những đồng tiền vang lên, đa số đều là đồng bạc, có một số ít là đồng vàng.

 

Dù sao đây cũng là một thị trấn hẻo lánh, kiếm được nhiều đồng bạc như vậy đã là rất tuyệt rồi.

 

Các thiếu niên chia tiền thành từng đống rồi đếm, sau đó cộng lại cho ra tổng số.

 

"Bảy đồng vàng, hai trăm ba mươi lăm đồng bạc." Thư Lê đọc con số, hai mắt sáng rực nhìn người bạn học nhân loại, khâm phục nói: "Es Telle, cậu giỏi quá!"

 

Angel sùng bái nói: "Es Telle, tôi phải học hỏi cậu!"

 

Budno xoa tay. "Tiền trọ, tiền thuê nhạc cụ của chúng ta đều trở về rồi, tiền còn dư lại có thể cho chúng ta ăn một bữa thật thịnh soạn!"

 

Dicio gõ nhẹ vào trán hắn ta, khinh bỉ nói: "Cậu chỉ biết ăn ăn ăn thôi."

 

"Cần cậu quản à!" Budno lè lưỡi trêu hắn.

 

Amanda nuốt nước bọt hỏi: "Vậy... Chúng ta có thể gọi thịt cho bữa tối được rồi nhỉ?"

 

Trong đội có thêm con người, cậu ta không thể tùy tiện lấy thịt hải thú đắt tiền trong nhẫn trữ vật ra gặm được nữa, bánh mì nướng buổi trưa không đủ nhét kẽ răng, cậu ta đã tiêu hóa xong từ lâu rồi, hy vọng bữa tối có thể phong phú hơn một chút.

 

Kumandi nhìn bộ dạng thèm thuồng của rồng con, nói: "Chia tiền đi!"

 

Bảy đồng vàng, mỗi người được một đồng.

 

Còn hai trăm ba mươi lăm đồng bạc, trừ đi tiền trọ và tiền thuê nhạc cụ, còn lại một trăm tám mươi lăm đồng bạc.

 

Họ quyết định tạm thời không chia tiền mà cùng đến nhà hàng tốt nhất trong thị trấn ăn một bữa no nê rồi mới tính.

 

Tiền được bỏ vào một chiếc túi nhỏ do đội trưởng Thư Lê cất giữ, các Ma Pháp Sư học việc mang theo gậy phép, vui vẻ tiến về phía nhà hàng.

 

...

 

Úm ba là bùm ra... Hết tiền :v

 

Giờ tui thất nghiệp rồi, phải kiếm việc nào thôi không thì vừa phải tạm dừng truyện (do kiếm việc), vừa cạp đất mà sống (╥_╥)

 

Có thể nói cơn bão này là sự bùng lên "cuối cùng" ấy nhỉ, hờ hờ.

Bình Luận (0)
Comment