Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 174

Đối diện với gương mặt ngạc nhiên của giáo viên hướng dẫn, Thư Lê chỉ bình thản đáp: "Vâng, em là Ma Pháp Sư học việc bảy hệ."

 

Giáo viên hướng dẫn đưa mắt quan sát cậu thiếu niên tóc đen từ đầu đến chân, thấy cậu khoác trên mình pháp bào cấp thấp, tay cầm pháp trượng đơn sơ, trong lòng không khỏi khẽ thở dài.

 

Đã rất lâu rồi, trên đại lục Austin không còn xuất hiện ma pháp sư bảy hệ nữa. Cho dù có, cũng sẽ vì đủ mọi lý do khác nhau mà bỏ dở giữa chừng.

 

Để bồi dưỡng một ma pháp sư bảy hệ xuất sắc, cần tiêu tốn lượng tài nguyên khổng lồ, đây là điều mà một học viện ma pháp thông thường hoàn toàn không thể gánh vác nổi.

 

Thiếu niên trước mặt rõ ràng có xuất thân bình dân, nếu muốn tiến xa hơn người khác, cậu buộc phải cố gắng gấp nhiều lần.

 

Thế nhưng, giáo viên hướng dẫn vẫn rất có niềm tin vào cậu.

 

Lúc mới mười tuổi, cậu đã đạt được huy hiệu Ma Pháp Sư học việc sơ cấp, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ cho thấy thiên phú hơn người của cậu.

 

Vậy thì giờ phút này, hãy để cô tận mắt chứng kiến sức mạnh của ma pháp bảy hệ đi!

 

"Sperion..." Giáo viên hướng dẫn nghiêm túc lên tiếng: "Hãy bắt đầu phần kiểm tra ma pháp của em."

 

"Vâng, thưa cô."

 

Thư Lê bước vào khu vực kiểm tra, giơ cao cây pháp trượng cấp thấp, mở đầu bằng một ma pháp hệ ánh sáng.

 

"Hỡi thần Ánh Sáng - Liant Frese vĩ đại, tôi tên Sperion, là tín đồ trung thành của ngài. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố ánh sáng quy tụ xung quanh tôi, tạo thành quả cầu ánh sáng xua tan mọi bóng tối!"

 

Thư Lê thành thạo từ chối lượng lớn nguyên tố ánh sáng đang muốn bám dính lấy mình, điều khiển ma lực một cách chuẩn xác, ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng tinh khiết. Cậu vung pháp trượng, quả cầu ánh sáng ***** như tia sét, lao thẳng đến bức tường cách đó hơn hai mươi mét.

 

"Ầm!"

 

Một luồng sáng chói lòa bùng nổ tại điểm va chạm.

 

Ánh mắt giáo viên hướng dẫn như bốc lửa. Nhìn cậu thi triển ma pháp liền mạch tựa như mây trôi nước chảy, trong lòng cô không khỏi tán thưởng.

 

Quả thực là một thiếu niên chăm chỉ hiếu học. Bởi chỉ khi luyện tập hàng ngàn lần mới có thể đạt đến mức độ thuần thục ấy.

 

Thư Lê không dừng lại. Cậu tiếp tục lần lượt thi triển các ma pháp hệ nước, gió, lửa, đất và cỏ, khiến cho giáo viên hướng dẫn hết lần này đến lần khác phải ngạc nhiên không thôi.

 

Theo những gì cô biết, phần lớn ma pháp sư đa hệ vì điều kiện hạn chế nên rất khó đạt được sự cân bằng, thường phải chọn một hệ làm chính, các hệ còn lại chỉ đóng vai trò hỗ trợ.

 

Thế nhưng thiếu niên trước mắt này lại hoàn toàn khác biệt, ma pháp cả sáu hệ của cậu đều đạt đến trình độ ngang bằng, không hề thiên lệch hay yếu kém ở bất kỳ hệ nào.

 

Còn về hệ bóng tối...

 

Khi thấy cậu thiếu niên tóc đen hạ pháp trượng xuống, giáo sư hướng dẫn liền hiểu ra cậu chưa từng học ma pháp hệ bóng tối.

 

Ma pháp hệ bóng tối bắt buộc phải được giáo viên chính quy trong học viện ma pháp chỉ dạy. Nếu tự học lung tung, chẳng những vi phạm quy định, mà còn dễ đi lạc đường, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tương lai. Một khi mất kiểm soát và trượt chân vào vực tối, hậu quả sẽ trở nên khó lường.

 

Nhưng cậu rất giỏi, thật sự rất giỏi.

 

"Cả sáu hệ đều đạt cấp sáu. Chúc mừng em, được thăng lên Ma Pháp Sư học việc trung cấp."

 

Giáo viên vừa mỉm cười vừa điền vào tờ phiếu kiểm tra rồi đưa cho Thư Lê.

 

Thư Lê nhận bằng hai tay.

 

"Cảm ơn cô."

 

Giáo viên hướng dẫn nhìn ba thiếu niên với ánh mắt hiền hòa: "Các em có thể đến quầy đăng ký để nộp bảng đánh giá."

 

"Vâng, thưa cô!"

 

Ba "tiểu yêu tinh" đồng thanh đáp lời, đồng loạt cúi chào giáo viên hướng dẫn rồi rời khỏi phòng kiểm tra.

 

Ra đến hành lang, Dicio lập tức thở dài thườn thượt, thốt lên một tiếng rên đầy não nề: "Khó quá trời luôn á!"

 

Từ chối sự nhiệt tình của nguyên tố lửa khó quá trời quá đất!

 

Rõ ràng chúng rất dễ thương, lại vô cùng nhiệt tình, vậy mà mình phải nhẫn tâm từ chối chúng... Buồn muốn khóc mất thôi, hu hu hu...

 

Lúc này, Angel cũng có tâm trạng giống hệt Dicio. Cậu ấy vừa từ chối vô số nguyên tố ánh sáng, trong lòng cảm thấy áy náy không thôi.

 

Thư Lê khẽ vỗ lên vai hai người bạn, dịu dàng trấn an: "Rồi các cậu sẽ quen thôi. Luyện tập nhiều sẽ thành thạo hơn."

 

Khống chế ma lực chính xác cũng là một kỹ năng quan trọng.

 

"Ừm! Tớ sẽ cố gắng hết sức!" Dicio kiên định nắm tay.

 

"Tớ cũng vậy." Angel cũng gật đầu theo.

 

Mấy ma pháp sư đi ngang qua nhìn thấy ba thiếu niên mặt ủ mày chau, ai nấy đều nghĩ rằng kết quả kiểm tra của họ không tốt, không khỏi lộ vẻ cảm thông.

 

Con đường trở thành ma pháp sư dài đằng đẵng và đầy gian nan. Có người đạt đến một cấp độ nhất định liền dừng bước, cả đời không tiến thêm được nữa, rồi u uất kết thúc hành trình của mình.

 

Chỉ những ai có ý chí kiên định, từng bước từng bước vượt qua thử thách, không bỏ cuộc, không chùn bước mới có thể thành công đặt chân lên bờ bên kia.

 

Mong rằng những thiếu niên này có thể giữ được tâm thái vững vàng, học hành chăm chỉ, gặt hái thành tựu rực rỡ trong tương lai.

 

"Cạch.."

 

Cánh cửa phòng kiểm tra số hai bật mở. Kumandi là người *****ên bước ra, lông mày nhíu chặt. Ngay sau đó là Budno buông tiếng thở dài và Amanda mặt mũi rầu rĩ bước ra theo.

 

Thấy bọn họ bước ra, Thư Lê vội vàng chạy đến hỏi: "Mọi người sao rồi?"

 

Kumandi mím môi đáp: "Miễn cưỡng đạt cấp sáu."

 

Trong hệ thống phân chia cấp bậc ma pháp, mỗi giai đoạn lại chia thành ba cấp. Từ cấp một đến cấp ba là Ma Pháp Sư học việc sơ cấp, từ bốn đến sáu là trung cấp và sau đó tiếp tục tăng dần.

 

Kumandi cố tình áp chế ma lực của mình ở cấp sáu, nghĩa là đã đạt trình độ Ma Pháp Sư học việc trung cấp.

 

Thư Lê mỉm cười: "Em cũng giống anh."

 

Hai người bọn họ, một là Đại Pháp Sư trung cấp, một là Đại Pháp Sư sơ cấp, việc ép ma lực xuống mức cấp sáu quả thật không dễ dàng chút nào.

 

Budno lộ vẻ bực bội: "Xin lỗi... Tớ làm không tốt, vượt qua cấp sáu, lên tới cấp bảy luôn rồi."

 

Cấp bảy đã thuộc về Ma Pháp Sư học việc cao cấp.

 

Không phải hắn ta không muốn áp xuống cấp sáu, mà là không thể từ chối sự thân thiết của nguyên tố nước. Trong lúc sơ suất, hắn lỡ giải phóng ma lực hơi nhiều một chút.

 

Thư Lê nói: "Không sao đâu, chỉ cần cố gắng hết sức là được."

 

"Ừm." Budno gật đầu.

 

Amanda rụt rè giơ tay: "Tớ... Cấp tám... Cũng là Ma Pháp Sư học việc cao cấp."

 

Amanda vốn được xếp vào tiểu đội Ánh Sáng một cách đột ngột, trước đây, cậu ta chưa từng luyện tập cách áp chế ma lực. Trong buổi kiểm tra vừa rồi, cậu ta hoảng loạn đến mức suýt nữa để lộ thân phận. May thay, vào phút chót, nhờ vào việc liều lĩnh từ chối nguyên tố ánh sáng và nước, cậu ta mới miễn cưỡng giữ được ma lực ở cấp tám.

 

Là đội trưởng, Thư Lê liền vỗ vai khích lệ từng người: "Dù là trung cấp hay cao cấp, chúng ta đều là Ma Pháp Sư học việc."

 

Vậy nên, chênh lệch không lớn. Chỉ cần phù hợp với độ tuổi, đạt đủ điều kiện nhập học của học viện là được rồi.

 

Nghe vậy, Budno và Amanda như trút được gánh nặng, lập tức nở nụ cười tươi rói.

 

"Đi đổi huy hiệu ma pháp thôi!" Dicio không kìm được nhảy cẫng lên.

 

Có huy hiệu ma pháp trong tay, bọn họ sẽ chính thức mang thân phận "con người", sẽ không còn bị cấm, phải đứng ngoài cổng thành nữa.

 

Tiểu đội Ánh Sáng không nấn ná thêm, hồ hởi rảo bước trở lại đại sảnh.

 

Es đang ngồi nghỉ ở ghế chờ trong đại sảnh nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, quay đầu nhìn về phía những thiếu niên phần chấn hăng hái.

 

"Es!" Thư Lê tinh mắt lập tức vẫy tay gọi y.

 

Es bước lại gần hỏi thăm: "Mọi người kiểm tra xong hết rồi à?"

 

"Xong rồi." Thư Lê giơ tờ phiếu trong tay lên, vui vẻ nói: "Mọi người đều làm rất tốt."

 

Es nhìn sang những người khác, mỉm cười: "Chúc mừng các cậu."

 

"He he he..." Gương Budno hớn hở, phất tay nói:"Xin lỗi vì để cậu phải đợi lâu!"

 

"Không lâu lắm đâu." Es quay đầu sang liếc nhìn ma pháp sư đang tiếp đón khách, nói tiếp: "Lúc các cậu kiểm tra, tôi có nói chuyện với Henry một chút."

 

"Henry?" Thư Lê ngạc nhiên. Người bạn học nhân loại này thậm chí còn hướng ngoại hơn cả Angel. Mới chưa đến hai mươi phút mà y đã biết luôn tên của vị ma pháp sư đang phụ trách tiếp khách kia rồi.

 

Es khẽ gật đầu: "Ừ, tôi hỏi ngài ấy vài chuyện liên quan đến công việc."

 

"Đã tìm được công việc rồi à?" Thư Lê tròn xoe mắt ngạc nhiên. Nhanh thật đấy! Khả năng giao tiếp của bạn học loài người này đúng là quá cao siêu!

 

"Ừ." Es đáp: "Mọi người cứ đi đổi huy hiệu ma pháp trước, chuyện khác lát nữa hẵng nói."

 

"Được!"

 

Các tiểu yêu tinh và rồng con lập tức xếp hàng trước quầy đăng ký, lần lượt dùng phiếu kiểm tra trong tay để đổi lấy huy hiệu ma pháp thuộc về mình.

 

Cầm huy hiệu mới toanh trên tay, ai nấy đều nâng niu không rời, ngắm nghía một hồi rồi cài lên pháp bào, chứng tỏ thân phận Ma Pháp Sư học việc của mình.

 

"Es, mau kể đi, là công việc gì vậy?" Dicio sốt ruột hỏi ngay.

 

Trước ánh mắt trong veo, đầy tò mò của đám thiếu niên, Es mỉm cười dịu dàng: "Henry nói với tôi rằng Hiệp hội Ma pháp sẽ phát nhiệm vụ định kỳ, thù lao được chi trả tùy theo độ khó của từng nhiệm vụ. Tôi vừa xem danh sách, có một việc rất phù hợp với chúng ta. Nếu hoàn thành, có thể nhận được một trăm đồng vàng."

 

"Một trăm đồng vàng?!" Tiểu đội Ánh Sáng đồng thanh thốt lên đầy ngạc nhiên.

 

Ai mà lại ra nhiệm vụ hào phóng như vậy chứ?

 

Cuộc sống của con người vốn chẳng dễ dàng, phần lớn thường dân đều sống chật vật. Có thể bỏ ra một trăm đồng vàng để thuê người, người này chắc chắn không giàu thì cũng quý.

 

"Đúng vậy." Es mỉm cười: "Chừng ấy là đủ để chúng ta cầm cự đến Trung Đình rồi."

 

Kumandi điềm tĩnh hỏi: "Nhiệm vụ đó có nguy hiểm không?"

 

Thù lao cao như vậy, nghĩa là độ khó chắc chắn không nhỏ. Dù thực lực cả đội đủ sức ứng phó, nhưng cẩn trọng vẫn hơn.

 

Thư Lê được nhắc nhở cũng dần bình tĩnh lại.

 

Không hổ là học sinh giỏi Yên Tĩnh, lúc nào cũng giữ được sự cảnh giác.

 

"Chắc là không." Es bắt đầu kể chi tiết về nhiệm vụ.

 

Nhiệm vụ lần này là giúp một gia đình trong trấn diệt trừ chuột hại.

 

Đó là một trong số ít thương nhân giàu có ở thị trấn Kesheng. Ngôi nhà của họ vừa to vừa sang trọng, nhưng không hiểu sao lúc nào cũng đầy rẫy chuột. Diệt hết đợt này, lại mọc lên đợt khác. Suốt hai năm qua, họ đã thuê không biết bao nhiêu người đến xử lý nhưng vẫn vô ích. Bất đắc dĩ, họ mới phải cầu cứu Hiệp hội Ma pháp để giữ lấy sự yên ổn trong nhà.

 

Mà khi ma pháp sư nhận nhiệm vụ thì thù lao không hề rẻ, một ma pháp sư cấp cao ra tay, ít nhất cũng phải năm trăm đồng vàng một lần.

 

Khổ nỗi, ông thương nhân này lại nổi tiếng keo kiệt, chỉ chịu bỏ ra năm mươi đồng vàng, đủ để thuê một Ma Pháp Sư học việc.

 

Nhưng Kesheng là một thị trấn hẻo lánh, số lượng Ma Pháp Sư học việc ghé đến đây hiếm như sao buổi sớm. Đã hơn một tháng trôi qua mà vẫn chẳng ai nhận lời, trong khi chuột trong nhà ông ta ngày càng sinh sôi nảy nở. Cuối cùng, ông ta mới cắn răng tăng thù lao lên một trăm đồng vàng, nhờ Hiệp hội Ma pháp tìm người từ nơi khác đến giúp.

 

Bởi nếu không xử lý kịp thời, thì hang chuột trong nhà ông ta sắp biến thành mê cung luôn rồi. Người dân trong thị trấn thậm chí còn bắt đầu giễu cợt:

 

Tại sao nhà người khác không có chuột, mà nhà ông ta lại có? Có phải ông ta đã làm chuyện gì thất đức nên bị thần linh trừng phạt không?

 

Thương nhân kia nghe được những lời đồn đại thì tức đến mức lỗ tai bốc khói, đã vài lần thúc giục Hiệp hội Ma Pháp nhanh chóng cử một Ma Pháp Sư học việc tới giúp đỡ.

 

Sau khi nghe Henry kể rõ tình hình, Es thấy nhóm bọn họ hoàn toàn có thể đảm nhận nhiệm vụ này.

 

"Diệt chuột á? Không thành vấn đề!" Dicio khoa tay múa chân, hăng hái đáp: "Động vật nhỏ đều có linh tính, chỉ cần nói chuyện với chúng một chút là ổn ngay!"

 

Yêu tinh và động vật vốn là bạn bè, giao tiếp thân thiện với nhau cũng chẳng phải chuyện khó. Dù chuột hơi xấu xí, hay ăn trộm và thích chơi trò trốn tìm, nhưng nếu khuyên nhủ tử tế thì cũng có thể giải quyết được.

 

Cùng lắm, nếu khuyên không được... Thì dùng chút thủ đoạn dọa cho chúng sợ mà chạy mất.

 

Chuột ấy mà, nhát gan lắm.

 

Thư Lê nhìn bạn nhỏ đơn thuần của mình, thầm nghĩ.

 

Chuột trong Rừng Rậm Yêu Tinh có linh tính nên mới biết điều. Nhưng chuột ở thế giới loài người thì chưa chắc. Vì sinh tồn, chúng có thể làm ra bất cứ điều gì.

 

Thế nên, nếu thương lượng không xong thì đừng trách họ phải dùng đến vũ lực.

 

"Bọn mình sẽ nhận nhiệm vụ này." Thư Lê nói với Es: "Phải gặp ai để nhận nhiệm vụ vậy?"

 

"Ra quầy đăng ký nhận là được." Es đáp, y đã hỏi rõ ràng mọi quy trình.

 

Chẳng bao lâu sau, Thư Lê và Es đứng trước quầy đăng ký, trình bày rõ mục đích đến.

 

Ma pháp sư phụ trách nhiệm vụ nghe bọn họ nói muốn nhận việc diệt chuột ở nhà thương nhân kia thì tươi cười niềm nở làm thủ tục.

 

Tuy nhiên, một khi có nhiều người cùng nhận nhiệm vụ thì bắt buộc phải lấy danh nghĩa đội nhóm, nếu không sẽ khó chia thù lao.

 

"Tiểu đội Ánh Sáng." Thư Lê nhanh miệng đáp: "Đội bọn cháu tên là Tiểu đội Ánh Sáng, tổng cộng bảy người, năm Ma Pháp Sư học việc trung cấp, hai Ma Pháp Sư học việc cao cấp."

 

Es đứng bên cạnh gật đầu xác nhận, không có ý kiến gì.

 

Ma pháp sư khẽ nhướng mày, sau đó điền "Tiểu đội Ánh Sáng" vào bảng đăng ký, khen: "Tên đội rất hay, cầu mong thần Ánh Sáng sẽ phù hộ cho các cháu."

 

Một trăm đồng vàng mà mời được bảy Ma Pháp Sư học việc, lão gia Ram này đúng là đã trúng mánh.

 

"Cảm ơn ngài." Thư Lê nhận thẻ nhiệm vụ từ tay ma pháp sư.

 

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần mang thẻ đến là có thể nhận được thù lao.

 

Chuột thường ra ngoài hoạt động vào ban đêm nên cả nhóm phải đợi trời tối mới có thể đến nhà thương nhân làm việc.

 

Vấn đề là... Tối nay cả nhóm ngủ ở đâu?

 

Nhà trọ à?

 

"Ở đây luôn đi." Es lên tiếng: "Henry bảo, Hiệp hội Ma Pháp có phòng trọ dành riêng cho ma pháp sư, mỗi ngày chỉ tốn mười đồng bạc, rẻ hơn hẳn quán trọ bên ngoài."

 

"Oa, hời quá chừng!" Thư Lê nhìn Es bằng ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ.

 

Có một người bạn loài người đúng là tiện hết sức. Việc gì y cũng lo lắng chu toàn, sắp xếp đâu ra đấy, chẳng cần mình phải bận tâm gì, thật sự vừa tận tâm vừa tỉ mỉ!

 

Bị đôi mắt trong suốt của thiếu niên nhìn chăm chú, khóe môi Es hơi nhếch lên, đôi mắt xanh ngọc tràn ngập vẻ dịu dàng.

Bình Luận (0)
Comment