Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 34

Vương Quốc Tinh Linh ở phía Tây Rừng Rậm Yêu Tinh.

 

Từ cây Thần đến lâu đài Thuỷ Tinh, cần phải đi qua hồ Saint Jaron và hồ Loy, đường đi cũng khá là xa.

 

Với đôi cánh nhỏ của các tiểu yêu tinh, e rằng có bay nửa tháng cũng không đến được, có điều việc này lại không làm khó được các yêu tinh trưởng thành.

 

Từng chiếc xe bay có tạo hình độc đáo được kéo bởi những chú bồ câu Kavenger “đinh đinh đang đang” đáp xuống khu vực các bé con dừng chân.

 

Các bé con đã sớm rời giường chờ đợi ở quảng trường nhỏ, khi nhìn thấy những chiếc xe được kéo bởi ma điểu tới thì đứa nào đứa nấy đều phát ra những tiếng ồ kinh ngạc.

 

Mỗi chiếc xe bay chở được 10 tiểu yêu tinh, 25 bé con chia ra ba xe.

 

Hai chiếc *****ên đã đầy, chiếc thứ ba còn thừa năm chỗ nên các thiếu niên yêu tinh sẽ góp cho đủ số.

 

Thư Lê thấy học sinh giỏi Yên Tĩnh thì hai mắt sáng rực: “Kumandi!”

 

Thiếu niên yêu tinh tóc đen mắt tím bình tĩnh bước vào trong xe, anh gật đầu với cậu rồi ngồi vào chỗ đối diện.

 

Cùng anh vào xe là bốn thiếu niên yêu tinh khác. Nhìn thấy bé con tiếng tăm lẫy lừng, bọn họ đều cười ha hả chào hỏi: “Chào buổi sáng, bé Sperion.”

 

“Chào buổi sáng.” Thư Lê mặt không đổi sắc đáp lại. Đừng tưởng là cậu không nhìn ra trêu chọc trong mắt bọn họ nhé, hừ hừ…

 

Sau khi được Cite giải thích, cậu đã luyện được da mặt tường đồng vách sắt, chỉ cần bản thân không xấu hổ, kẻ xấu hổ sẽ là người khác.

 

Quả nhiên, khi bốn thiếu niên yêu tinh phát hiện cậu bé đang dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn mình chằm chằm, cả bốn bọn họ đều thấy không được tự nhiên ngay.

 

Sau khi hắng giọng mấy cái, bọn họ nói sang chuyện khác.

 

“Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ…”

 

“Đúng rồi, thời tiết ngày Hạ Chí mỗi năm đều rất đẹp.”

 

“Hẳn là trời sẽ không mưa đâu.”

 

“Dù có mưa thì cũng chẳng sao, Tinh Linh Vương sẽ mang mây đen đến nơi khác thôi.”

 

“Đúng rồi.”

 

Chủ đề kết thúc, trong xe rơi vào sự im lặng đáng sợ.

 

Các yêu tinh thiếu niên tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, xấu hổ mà sờ sờ mũi, không hẹn mà cùng lấy sách vở từ trong dụng cụ trữ vật ra, làm bộ làm tịch mà đọc.

 

Thư Lê mím môi, nhìn sang chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.

 

Sức chiến đấu có mỗi ngần đấy mà đòi trêu chọc cậu sao, yếu nhớt!

 

Kumandi thoáng thấy vẻ đắc ý của bé con, trong mắt hiện lên ý cười.

 

Thư Lê phát hiện tầm mắt của học sinh giỏi Yên Tĩnh thì trưng ra vẻ mặt vô tội. Cậu đâu có làm gì, không phải sao?

 

Kumandi nhếch khóe miệng lên, liếc qua chiếc vương miện hoa xanh trên đầu cậu rồi hỏi: “Sao không mang vòng trán vậy?”

 

Yêu tinh tham gia ngày Hạ Chí đều sẽ ăn diện lộng lẫy ra ngoài. Ngoài việc mặc những bộ lễ phục sang trọng nhất, họ còn đeo nhiều loại phụ kiện trang sức tinh xảo, trong đó, vòng trán là vật không thể thiếu.

 

Thế nhưng, cái trán Sperion trống không, chỉ có một chiếc vương miện hoa xanh làm người khác chú ý.

 

Thư Lê được anh hỏi chuyện thì vẻ đắc ý nháy mắt suy sụp, ngay cả đôi tai nhọn cũng cụp xuống.

 

Những thiếu niên yêu tinh khác đang giả vờ đọc sách ngẩng đầu, nhìn vương miện hoa xanh sáng ngời có thần trên đầu cậu.

 

Đây là biểu tượng cho sự chúc phúc của Tinh Linh Vương.

 

Tiếng tăm lừng lẫy giống như chủ nhân của mình.

 

Thư Lê còn chưa mở miệng nói chuyện, bé con bên cạnh đã nhiệt tình trả lời giúp cậu rồi.

 

“Vòng hoa không muốn chung sống hoà bình với vòng trán.” Dicio nghiêm trang nói.

 

“Một khi đội vòng trán, vòng hoa sẽ nổi cáu.” Angel thản nhiên bổ sung.

 

“Sau đó vòng trán sẽ tự động rơi ra, như này…” Bàn tay béo của Budno làm động tác diễn tả rơi xuống.

 

“Thử ba lần đều thất bại.” Lois vươn ba ngón tay ra.

 

Các thiếu niên yêu tinh nhìn nhau, không thể tưởng tượng nổi: “Thật hay giả vậy?”

 

Mặc dù nó là biểu tượng cho chúc phúc của Tinh Linh Vương, nhưng vòng hoa không phải chỉ là một vật trang trí thuần túy thôi sao?

 

Thư Lê buồn bực gật đầu.

 

Khi nhận được lễ phục mới tinh, cậu đã vui mừng khôn xiết mà mặc nó ngay. Ai ngờ, đến khi đeo vòng trán thì gặp phải vấn đề.

 

Cậu suy nghĩ, nếu mọi người thống nhất đeo vòng trán, vậy thì mình không thể khác biệt được.

 

Vì thế, Thư Lê nhanh nhẹn gỡ vương miện hoa xanh xuống, sau đó đeo vòng trán lên.

 

Nhưng chưa kịp nhìn vào gương, cậu nghe thấy tiếng "leng keng", vòng trán rơi xuống đất, trong khi vương miện hoa xanh lại tự động quay trở lại đầu cậu.

 

Lúc ấy, Thư Lê shock luôn.

 

Vòng hoa vậy mà có ý nghĩ của riêng mình, nó không cho phép đồ trang sức khác chiếm cứ đầu cậu.

 

Nhưng mà lúc trước đội mũ ma pháp, nó cũng đâu có phản đối mà!

 

Thư Lê không tin tà thử lại lần hai. Lần này, vòng trán nhanh chóng rơi ra, vòng hoa kiêu ngạo bá chiếm địa bàn.

 

Đến khi cậu thử lần thứ tư, vương miện hoa xanh liền không cho cậu tháo luôn.

 

Nó tựa như dính luôn ở trên đầu Thư Lê, gỡ cũng không gỡ xuống được.
Thư Lê hết cách, chỉ đành từ bỏ.

 

Các bé con khác đều mang vòng trán tinh xảo, riêng cậu thì phải đội theo “nón xanh”, chán chả buồn nói luôn.

 

Cố tình, hễ là yêu tinh nào thấy cậu thì đều tò mò sao cậu không đeo vòng trán.

 

Thư Lê giải thích hết lần này đến lần khác, nói đến miệng đắng lưỡi khô liền dứt khoát không hé răng nữa, ngược lại bốn bạn nhỏ yêu tinh ngồi cùng với cậu lại nhiệt tình giải thích hộ.

 

Kumandi suy tư gì đó rồi vươn tay chạm thử vào vương miện hoa xanh. Ngay lập tức, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ liền nhanh chóng rút ngón tay lại, nhíu mày nói: “Đây không phải là vòng hoa bình thường.”

 

“Em biết!” Thư Lê phồng má, nếu nó bình thường thì đã không dính luôn trên đầu cậu rồi.

 

“Nó đang bảo vệ em!” Kumandi nói. Vừa rồi, khi chạm vào vòng hoa, anh đã bị uy *****.

 

Vòng hoa cảnh cáo, nếu Kumandi dám tháo nó từ trên đầu cậu xuống, nó sẽ không khách khí với anh.

 

“Bảo vệ thì cũng không được ăn vạ không chịu xuống chứ!” Thư Lê phiền não nhíu mày. Thường thì khi đi ngủ cũng có thể tháo xuống, nhưng hôm nay lại không thể lấy xuống được, mà nếu đeo như này thì cậu sẽ mất ngủ cả đêm đó.

 

“Sperion, đừng lo lắng. Đợi khi bọn mình đến lâu đài Thuỷ Tinh, thử hỏi Vương xem sao!” Angel nghĩ cách dùm cậu.

 

“Đúng vậy, Vương nhất định sẽ biết xử lý thế nào.” Dicio tán đồng nói.

 

Thư Lê còn có thể làm gì bây giờ?

 

Đương nhiên là đồng ý thôi chứ sao.

 

Trong lúc nói chuyện, từ bên ngoài vang lên những tiếng còi lảnh lót,  các bé con kích động mà ghé vào cửa sổ xe, chăm chú quan sát quang cảnh bên ngoài.
Tất cả những yêu tinh chưa trưởng thành đều được ngồi trên những chiếc xe bay trên không, hàng trăm chiếc xếp thành hàng, được các con chim Kavenger kéo ra khỏi khu ký túc xá để hội họp với các yêu tinh trưởng thành.

 

Sau khi nhìn thấy hàng nghìn yêu tinh, hội chứng sợ đám đông của Thư Lê lại bắt đầu trỗi dậy, may là lần này nhẹ hơn rất nhiều so với trước đây.

 

Các yêu tinh trưởng thành được tổ chức gọn gàng, chia thành sáu đội, bảo vệ toàn diện cho những chiếc xe bay.

 

Sau ba tiếng còi, đội ngũ khổng lồ bắt đầu di chuyển, mênh mông cuồn cuộn xuất phát về phía Vương Quốc Tinh Linh.

 

Yêu tinh trưởng thành bay cực kỳ nhanh, chim Kavenger cấp cao phải ra sức vỗ cánh thì mới miễn cưỡng sánh vai song hành với bọn họ.

 

Chẳng mấy chốc, đội ngũ rời khỏi phạm vi cây Thần, xuyên qua Rừng Rậm Yêu Tinh, kinh động vô số ma thú.

 

Đám ma thú cấp cao ngày thường hung dữ là thế, nhưng khi nhìn thấy đội ngũ yêu tinh bay về phía Tây, bọn nó không dám ho he tiếng nào, thậm chí còn có cả con nằm sấp ra đất, bày ra tư thế cung kính.

 

Cảnh vật ngoài cửa chợt lóe rồi biến mất, các bé con nằm bò ngắm nhìn đến khi chán thì bắt đầu ríu rít hỏi han các thiếu niên yêu tinh.

 

“Ngọn nguồn của ngày Hạ Chí sao?” Thiếu niên yêu tinh tên là Carolla sờ cái cằm bóng loáng, hỏi lại Angel: “Elsa chưa nói cho các em sao?”

 

“Elsa nói, ngày Hạ Chí là để tạ ơn thần Đất - Lauvene Hudface.” Angel ngoan ngoãn trả lời.

 

“Đúng rồi đó.” Carolla dựng thẳng một ngón tay, cười tủm tỉm giải thích: “Ngoại trừ tạ ơn thần Đất đã ban cho chúng ta nhiều cỏ cây hoa trái ra, đây còn là ngày chúng ta tạ ơn thần Ánh Sáng đã xua đuổi bóng tối và mang đến cho chúng ta những ngày tháng yên bình.”

 

Dicio nâng má lên và hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì để tạ ơn thần Đất và thần Ánh Sáng ạ?”

 

Một thiếu niên yêu tinh khác nói: “Ca hát khiêu vũ ca ngợi họ.”

 

“Chỉ vậy thôi ạ?” Thư Lê tặc lưỡi. Có đơn giản quá không?

 

“Đương nhiên là không chỉ như vậy rồi.” Carola nhướng mày: “Chúng ta sẽ đốt lửa trại trên đảo giữa hồ Saint Jaron, quấn những vòng hoa xinh đẹp quanh năm trụ cột thủ hộ, dâng lên những trái cây và ngũ cốc tươi ngon nhất cho thần Đất, cùng nhau hát những bài hát cúng tế, chọn ra chiến sĩ tinh linh mạnh nhất bắn rơi vòng nguyệt quế, rồi đưa cho người may mắn được thần lựa chọn.”

 

“Lễ hội mùa hè kéo dài tổng cộng bảy ngày, trong suốt thời gian đó, chúng ta có thể vui chơi thỏa thích.” Các yêu tinh thiếu niên tôi bổ sung một câu, cậu nói thêm một lời.

 

“Nếu em thích người bạn nào, em có thể tặng họ những đoá hoa xinh đẹp.”

 

“Nhớ kỹ, đừng tặng hoa đã hái, hãy tặng hoa còn nguyên trong chậu ấy.”

 

“Núi Amitai ở Vương Quốc Tinh Linh còn có một con suối nước nóng, ngâm mình ở đó thoải mái cực.”

 

“Ngày Hạ Chí còn có một cái tên khác tên là lễ Tình Nhân đấy.”

 

“Dưới sự chứng kiến của nữ thần Mặt Trăng - Myrtle Lena, tinh linh hoặc yêu tinh trao vòng nguyệt quế cho nhau thì sẽ kết thành bạn đời.”

 

“Nếu như may mắn, chúng mình còn được tham gia hôn lễ tập thể đấy.”

 

Bốn thiếu niên yêu tinh bao gồm cả Carolla mặt mày hớn hở, càng nói càng kích động. Bỗng dưng, một ánh mắt lạnh lùng quét qua khiến bọn họ run lên, đột ngột im lặng rồi ngượng ngùng nhìn về Kumandi đang làm mặt lạnh.

 

À há…

 

Xem họ bọn họ đã quá hưng phấn mà nói ra lời không nên nói với năm bé con rồi.

 

Thế mà mấy đứa nhỏ ngây thơ này còn cố hỏi cho bằng được.

 

“Tại sao ngày Hạ Chí còn được gọi là lễ Tình Nhân vậy ạ?” Angel tràn đầy tò mò.

 

“Ặc…” Carolla che nửa mặt, không biết nên giải thích thế nào với mấy đứa nhóc ngây thơ này.

 

“Bạn đời là gì vậy ạ?” Dicio hỏi.

 

“Chúng mình tham gia hôn lễ tập thể để làm gì ạ?” Lois chớp chớp đôi mắt to tròn trong sáng.

 

“Carolla, anh mau nói đi!” Budno sốt ruột thúc giục.

 

“Cái này…Chính là…” Carolla vò đầu bứt tai, trong lòng cảm thấy khổ không tả nổi, hận mình không biết lựa lời.

 

Thật ra Thư Lê đã mười tám tuổi, cậu nhìn đám bạn của mình đang tò mò thắc mắc, rồi lại nhìn Carolla đang nhăn nhó mặt mày thì không khỏi rơi một giọt nước mắt đồng tình. Và vì là một người tốt bụng, cậu sẽ không tham gia vào đội ngũ dò hỏi mà chỉ ngồi một bên làm một quần chúng ăn dưa bình thường.

 

Ngay lúc Carolla sắp bật khóc, Kumandi bỗng nhiên tốt bụng thay đổi chủ đề.

 

“Chúng ta đi vào địa phận Vương Quốc Tinh Linh rồi.”

 

Sự chú ý của các bé con lập tức bị thu hút. Cả đám đồng loạt lao đến cạnh cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

 

“Oa…”

 

“Hồ lớn thật đó!”

 

“Tớ biết nè, đây là hồ Saint Jaron! Nhìn kìa, giữa hồ còn có đảo nữa đó!”

 

“Đó là các trụ cột thủ hộ sao? Cao thật đấy!”

 

Các bạn nhỏ liên tục hò reo đầy phấn khích.

 

Thư Lê cũng rất hào hứng.

 

Cảnh quan Vương Quốc Tinh Linh hoàn toàn khác biệt so với Rừng Rậm Yêu Tinh.

 

Rừng Rậm Yêu Tinh ngoại trừ cây ra thì vẫn là cây, liếc mắt một cái không nhìn đến cuối.

 

Vương Quốc Tinh Linh thì khác, nơi đây có đồng bằng, đồi núi, ao hồ, rừng cây, đồi núi, sông suối, phong cảnh rõ ràng, đẹp đến mê hồn.

 

Đội ngũ yêu tinh di chuyển với tốc độ cực nhanh, bọn họ băng qua đồi núi, đến vùng đồng bằng.

 

Thư Lê nhìn thấy những cánh đồng lúa mì vàng óng, những vườn trái cây trĩu quả, những đàn động vật giống như hươu và bò, cùng với những căn nhà trang nhã.

 

Các công trình xây dựng nằm rải rác, hình thành từng ngôi làng.

 

Xa hơn về phía trước, một bức tường thành vững chãi vững chãi hùng tráng hiện ra trước mắt.

 

Cổng thành hùng vĩ, bên cạnh có hai bức tượng thần cao ngang tường thành. Một bức tượng hai tay ôm mặt trăng và một bức tượng hai tay ôm mặt trời. Chính là thần Mặt Trăng Myrtle Lena và thần Mặt Trời Asad Migat.

 

Đội ngũ yêu tinh hạ thấp độ cao, dần dần tiến đến gần cổng thành.

 

Thư Lê tinh mắt nhìn thấy có rất nhiều người đang đứng trước cổng thành - À không, phải là tinh linh.

 

Bọn họ có dáng người thanh mảnh, trang phục lộng lẫy, khí chất cao quý và những món trang sức được khảm đá quý sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

 

Một tinh linh thôi đã đủ để cảnh đẹp ý vui, nhưng khi một nhóm tinh linh đứng chung một chỗ thì đó đúng là cảnh đẹp ý vui, chấn động lòng người.

 

Tuy nhiên, Thư Lê còn chưa kịp xem tinh linh đứng đầu có phải là Tinh Linh Vương không thì đội ngũ yêu tinh đã xảy ra chuyện.

 

Hàng chục nghìn yêu tinh trưởng thành cùng nhau niệm chú khiến cho bầu trời đột nhiên bùng lên ánh sáng mãnh liệt.

 

Các bé con yêu tinh nhìn thấy ánh sáng quen thuộc thì lập tức che mắt lại.

 

Sau khi chờ đợi một lúc lâu, khi ánh sáng biến mất, bọn họ thấy được mấy chục nghìn…Người khổng lồ!

 

Tất cả yêu tinh trưởng thành, đều hoá lớn!

 

Trở nên to lớn hệt như tinh linh!

 

Càng thần kỳ hơn là, đôi cánh trên lưng của họ lần lượt biến mất, giống y chang tinh linh, chỉ có thể phân biệt được bằng chiếc áo choàng đuôi én.

 

Hàng vạn yêu tinh đáp xuống đất, cảnh tượng hết sức hoành tráng, vô số tuấn nam mỹ nữ tụ tập lại với nhau, khiến cho người ta hoa cả mắt.

 

So với những yêu tinh khổng lồ kia, những chiếc xe bay được kéo bởi chim Kavenger quả thực là không khác gì những chiếc xe đồ chơi.

 

Các thiếu niên yêu tinh đã tham gia ngày Hạ Chí nhiều lần nên đã quá quen với khung cảnh này. Còn hai mươi lăm bạn nhỏ yêu tinh mới sinh chưa được mấy tháng thì shock cực kỳ, đứa nào đứa nấy cũng chen nhau ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài, miệng nhỏ phát ra tiếng kêu “Oa oa”.

 

“Chúng mình ra ngoài thôi!” Các thiếu niên yêu tinh không ngồi yên được, bọn họ háo hức muốn chạy ra ngoài.

 

Thư Lê hoàn hồn hỏi: “Vậy… Chúng ta có thể ra ngoài sao?”

 

Carolla cười nói: “Chúng ta đã đến vương đô của Vương Quốc Tinh Linh, nên đương nhiên có thể ra ngoài rồi.”

 

Hắn mở cửa xe, vỗ cánh, bay ra ngoài *****ên.

 

Chẳng mấy chốc, trên không trung lần lượt xuất hiện các thiếu niên yêu tinh. Bọn họ vỗ cánh bay đến bên cạnh yêu tinh trưởng thành mà lượn quanh họ, còn có những yêu tinh nghịch ngợm đậu ở trên vai yêu tinh trưởng thành.

 

Các yêu tình trưởng thành để yên cho họ đáp xuống người mình. Thậm chí, còn có yêu tinh cưng chiều mà lấy ra một chút trái cây đưa cho thiếu niên yêu tinh.

 

Bé con yêu tinh cũng học theo bay ra ngoài xe. Các bé vừa vỗ đôi cánh nhỏ vừa tò mò nhìn ngó xung quanh.

 

Thư Lê và các bạn theo sau Kumandi, bay qua đỉnh đầu của yêu tinh trưởng thành, tiến về phía trước đội ngũ.

 

Khi đến tường thành, nhìn cửa thành nguy nga, Thư Lê đã thiếu chút nữa ngửa mặt đến gãy cả cổ.

 

Cao lớn quá đi…

 

Bé con yêu tinh đứng trước cửa thành, nhỏ bé hệt con muỗi vậy.

 

“Vương vĩ đại, cảm ơn lời mời của ngài.”

 

Yêu tinh trưởng thành dẫn đội cung kính hành lễ với Tinh Linh Vương.

 

“Federo, hoan nghênh các ngươi đã đến.” Tinh Linh Vương thân thiết nhìn trưởng lão tộc yêu tinh.

 

Mặc dù tộc yêu tinh nằm dưới sự quản lý của tộc tinh linh nhưng các công việc hàng ngày đều là do trưởng lão phụ trách, Tinh Linh Vương không can dự vào, trừ khi đó là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, y mới can thiệp xử lý.

 

Ngày Hạ Chí hàng năm đều là do trưởng lão dẫn dắt đội ngũ yêu tinh đến vương đô Vương Quốc Tinh Linh.

 

Tinh Linh Vương và các tinh linh sẽ đứng ở cửa thành nghênh đón, thể hiện rõ cấp bậc lễ nghĩa.

 

Sau khi nói chuyện xong, các yêu tinh vào thành.

 

Thư Lê nhìn chằm chằm vào Tinh Linh Vương, cậu lưỡng lự không biết liệu mình có nên bay qua chào hỏi không.

 

Hôm nay, Tinh Linh Vương mặc lễ phục, làm tôn lên vẻ đẹp của y thêm một vài phần. Mái tóc vàng óng xõa thẳng, đầu đội chiếc vương miện màu bạc tượng trưng cho quyền uy. Áo choàng mềm mại như lụa rơi xuống đất, áo dài màu tím nhạt nổi bật trên thân hình hoàn mỹ không chút tì vết của y. Động tác giơ tay nhấc chân của y ưu nhã và tinh tế. Dù bị đông đảo tinh linh và yêu tinh vây quanh, Tinh Linh Vương vẫn toát lên sự nổi bật và chói lọi.

 

“Sperion, lại đây nào.” Một giọng nói dịu dàng vang lên khiến Thư Lê giật mình tỉnh lại.

 

Không biết khi nào, Tinh Linh Vương đã dừng bước, nghiêng người quay đầu lại, đôi mắt xanh lục rực rỡ lấp lánh.

 

Gần như tất cả tinh linh và yêu tinh đều nhìn về phía bé con đội vòng hoa màu xanh lục.

 

Bị nhiều cặp mắt chăm chú nhìn, Thư Lê đầu óc rối bời, căng thẳng đến mức nói lộn xộn: “Vương... Vương tôn kính, Ba... Bazion Bulgares... Ở Rừng Rậm Yêu Tinh... Nhờ em thay mặt nó gửi lời thăm hỏi đến ngài!”

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Thư Thư: Lúc đó… Tôi vô cùng lo lắng!

 

————————
ps: Xin lỗi, tối nay tôi có chút việc phải làm nên về nhà muộn, cập nhật cũng muộn hơn chút…
————————
Nhận thấy có một số bạn vẫn chưa hiểu rõ sự khác biệt giữa yêu tinh và tinh linh. 0.0

 

Thư Thư là tiểu yêu tinh, giống như tiên hoa, có đôi cánh nhỏ, nhưng sau khi thăng cấp sẽ lớn hơn.

 

Tinh linh thì có hình dáng bình thường, tương tự con người, có tai nhọn, không có cánh.

 

Họ đều là những đứa con của Ánh Sáng do thần Ánh Sáng tạo ra. Họ tương đương với anh em… Tinh linh là anh cả, yêu tinh là em trai.

 

Tinh linh sống ở Vương Quốc Tinh Linh.

 

Yêu tinh sống trong cây Thần ở Rừng Rậm Yêu Tinh.

 

Tinh linh được sinh ra từ quả của cây tinh linh.

 

Yêu tinh được sinh ra từ những nụ hoa trong nhà ấp.

Bình Luận (0)
Comment