Mấy chuyện khiến bản thân đội quần như này, gặp thêm vài lần rồi cũng thành quen.
... Quen cái khỉ khô á!
Bị hàng ngàn cặp mắt dõi theo chằm chằm, Thư Lê chỉ muốn lập tức biến mất khỏi đây. Sao cậu không phải là một con chuột chũi nhỉ?
Như vậy, cậu có thể lập tức đào một cái hố để trốn thoát khỏi tình huống này, đồng thời tự chôn bản thân trong yên bình.
Đôi cánh nhỏ của Thư Lê khựng lại trong giây lát, nếu không vỗ, cả người sẽ rơi thẳng xuống đất. Sau đó, cậu đã làm một hành động kinh người.
... Nhắm mắt lao về phía Tinh Linh Vương, đập cánh liên tục như một viên đạn nhỏ, cắm thẳng vào vai của y.
Do tốc độ hơi nhanh, cậu vô tình va vào cổ Tinh Linh Vương, cảm thấy choáng váng, suýt chút nữa đã không đứng vững mà ngã xuống. May thay, cậu đã nhanh trí nắm chặt một lọn tóc vàng để giữ thăng bằng.
Đúng như cái gọi, một lần thì lạ, hai lần thì quen.
Thư Lê ngồi phịch xuống khuy áo choàng, rồi giấu mình vào giữa những sợi tóc của Tinh Linh Vương như một chú đà điểu, chỉ để lộ ra một chút đầu nhỏ.
Các tinh linh: (⊙_⊙)
Các yêu tinh: (~~)
Hiện trường bỗng rơi vào một khoảnh khắc yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tinh linh tóc đen đứng ở bên cạnh Tinh Linh Vương rất có hứng thú mà đánh giá Thư Lê, đôi mắt xanh lam lập lòe ánh sáng kỳ lạ, tựa hồ rất muốn trêu cậu nhóc này.
Kết quả, anh còn chưa kịp mở miệng, tiểu yêu tinh đã sợ hãi đến co rụt lại, ngay cả cái đầu nhỏ cũng chui tọt vào trong tóc của Tinh Linh Vương.
Elliott: ...
Ngay sau đó, một tràng cười khẽ vang lên.
Thư Lê nghe thấy tiếng cười thì mặt mũi đỏ bừng.
Aaaaaa!
Hình như cậu đã làm chuyện gì càng ngu hơn rồi!
Giấu mình trong tóc của Tinh Linh Vương, hình như càng khiến mọi người chú ý hơn.
Thế nhưng, việc đã đến nước này, cậu không thể thay đổi, ngoài việc tiếp tục làm đà điểu thì cậu còn có thể làm gì chứ?
Dù sao... Đã trở thành trò cười rồi, thì... Cứ sa ngã đi!
Huhuhu...
Mất mặt quá.
Khóe mắt Thư Lê không tự chủ được mà rơi ra hai giọt nước mắt.
Cuối cùng, Tinh Linh Vương phá vỡ sự im lặng, y không bận tâm đến hành động thất lễ lỗ mãng của bé con mà cứ để cậu chui rúc trong tóc của mình.
"Rắn ma Bazion Bulgares sao?" Y dịu dàng nói nhỏ: "Ta đã nhận được lời thăm hỏi của nó rồi."
Thư Lê lắc lắc đôi tai nhọn của mình, ấp úng đáp lại một tiếng, trong lòng thầm xin lỗi ngài rắn lớn.
Thật ra, cậu cũng không muốn thay mặt ngài rắn lớn chào hỏi Tinh Linh Vương trước mặt đông đảo các yêu tinh và tinh linh đâu, nhưng vừa rồi quá căng thẳng, đầu óc trống rỗng nên đã buột miệng.
Khung cảnh mà cậu tưởng tượng, rõ ràng là một không gian yên tĩnh không có ai khác cơ mà.
... Hy vọng ngài rắn lớn sẽ không biết mình đã nổi danh trong trường hợp như thế nào, dù sao, cậu cũng đã gửi lời thăm hỏi, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Thư Lê trốn trong tóc Tinh Linh Vương, làm động tác chắp tay trước ngực.
Các bé con yêu tinh khác rất hâm mộ Sperion vì được thân mật ngồi trên vai Tinh Linh Vương, vì vậy, bọn họ sôi nổi tìm đến những yêu tinh trưởng thành mà mình quen thuộc, rồi bắt chước theo.
Cite, Elsa, Leah, Ores, Docia...... Thậm chí ngay cả những ông bà chủ khu buôn bán đều được phân phát một bé con đáng yêu.
Nhóm yêu tinh trưởng thành bật cười mặc cho đám nhóc bò ngang bò dọc trên vai mình, có những yêu tinh còn săn sóc mà để bé con yêu tinh ngồi trên đỉnh đầu của mình, tiện cho các bé tham quan vương đô của Vương Quốc Tinh Linh.
Sau khi tiến vào cửa thành là một con đường dài rộng được lát bằng những phiến đá, mỗi phiến đá đều được chạm khắc tinh xảo, kể lại những những truyền thuyết cổ xưa.
Hai bên đường trồng đầy cây cối hoa lá, cứ mười mét lại có một cột đá lớn với những rãnh sâu, những dây leo tươi tốt quấn quanh thân cột, những chiếc lá xanh mởn nở ra những bông hoa nhỏ, làm cho cột đá thêm phần rực rỡ.
Ngoài con đường là những bãi cỏ rộng lớn, cây cối thưa thớt, những công trình kiến trúc tinh linh xinh đẹp được phân bố rải rác. Càng vào sâu bên trong, số lượng kiến trúc càng nhiều, cho đến khi một lâu đài khổng lồ hiện ra trước mắt.
Thư Lê yên lặng thò đầu ra, cậu nắm lấy một lọn tóc của Tinh Linh Vương, rồi mở to đôi xanh non, ngước nhìn công trình có một không hai cách đó trăm mét.
Thiết kế đỉnh nhọn độc đáo, những tòa tháp lâu trùng điệp, các bức tượng điêu khắc tinh xảo như thể được khảm đầy pha lê đang phản chiếu ánh sáng mặt trời chói lọi, lấp lánh rực rỡ.
Lâu đài chiếm một diện tích lớn, hòa quyện hoàn mỹ với thiên nhiên. Kiến trúc chính của lâu đài nổi bật trên mặt nước, được kết nối với đất liền qua bốn cây cầu thiết kế tao nhã. Sáu hòn đảo lơ lửng gần đó như những viên ngọc quý, dòng nước từ trên cao thả xuống tựa như thác, rơi vào hồ nước, tạo ra vô số bọt nước lấp lánh trong suốt hệt như pha lê.
Đây là thành Thủy Tinh nơi các tinh linh sinh sống sao?
Đẹp quá đi, đẹp đến mức Thư Lê cho rằng mình tiến vào tiên cảnh.
"Oa." Nhóm tiểu yêu tinh mới ra đời kinh ngạc liên tục cảm thán. Các bé bay lên không trung, thám hiểm khắp nơi giống như mấy chú ong mật con bận rộn.
Yêu tinh thiếu niên sợ bọn họ lạc đường, cho nên cũng đi theo.
Thư Lê ngồi trên vai Tinh Linh Vương, thò đầu ngo ngoe rục rịch mà muốn bay cùng các bạn, nhưng vì ngại ngùng, không dám hành động nên cậu cứ chần chừ mãi.
Tinh Linh Vương nhận thấy cậu bé trên vai đang không ngừng nắm lấy tóc mình thì duỗi tay chọt nhẹ một cái: "Em muốn thì cứ đi đi!"
Thư Lê che lại cái trán bị chọt, nhưng vì không thể nào kiềm chế được sức hấp dẫn của cảnh đẹp, cậu mở cánh ra, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, "vèo" một cái, chạy như bay về phía trước.
Khi cậu bay xa, Elliott liếc nhìn những sợi tóc hơi rối trên vai Tinh Linh Vương, cười nhẹ nói: "Quả là một cậu bé thú vị."
Gần đây, những chuyện có liên quan đến cậu bé đã được truyền khắp Vương Quốc Tinh Linh và Rừng Rậm Yêu Tinh.
Cậu bị một con ma điểu tha đến bìa rừng, dựa vào nỗ lực của bản thân, được các ma thú giúp đỡ, tình cờ chạm trán với hoàng tử Cecilia đang bị hắc kỵ sĩ truy sát.
May mà Vương đích thân đi tìm, cứu lấy mạng nhỏ của cậu bé.
Các yêu tinh đem câu chuyện của cậu thành thơ ca, truyền đến Vương Quốc Tinh Linh, khiến cậu trở thành nhân vật trung tâm trong các chủ đề gần đây.
"Khả năng nói của Sperion vẫn cần cải thiện nha!" Saiya cảm khái.
Cô nhìn Sperion sinh ra, vẫn luôn rất chú ý với cậu. Trước đó không lâu, cậu bé từng hát sai hết tên của các vị thần trong 《Khúc ca sáng thế》, vừa rồi khi hỏi thăm vương, cậu nói cũng lắp bắp, thật đúng lo hết nấc mà.
Nữ tinh linh bên cạnh Saiya bật cười.
Có khi nào cậu bé nói lắp chỉ vì quá căng thẳng không?
Bất cứ ai đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý đều sẽ hoảng sợ, huống chi là một bé con yêu tinh mới hơn trăm ngày tuổi.
Theo nàng thấy, Sperion đã biểu hiện rất tốt rồi.
"Khả năng nói của Sperion tiến bộ rất nhanh." Là giáo viên dạy vỡ lòng cho các bé con yêu tinh, Cite có quyền phát biểu nhất: "Không chỉ nói lưu loát hơn, mà ngay cả tên của các vị thần thằng bé cũng đã đọc làu làu."
Anh biết mỗi tối Kumandi đều dạy kèm cho cậu, kết quả rất rõ rệt, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, cậu đã theo kịp tiến độ học tập của các bé con yêu tinh khác.
Bé con nỗ lực như vậy, anh vui mừng không thôi.
Tất nhiên, đôi khi anh cũng khuyên cậu bé không cần quá vội vàng, học từ từ cũng không sao, yêu tinh có tuổi thọ dài, phải đến một trăm tuổi mới trưởng thành, thời gian còn nhiều, chắc chắn sẽ học được thôi.
Cậu bé nghiêm túc gật đầu, xoay người càng chăm chỉ hơn, một khắc đều không thả lỏng, vô hình trung cũng kéo theo các bé con khác tích cực học tập, khiến bầu không khí học tập trong lớp khá sôi nổi.
Cite có thể chắc chắn rằng, lứa bé con này là lứa chăm chỉ hiếu học nhất mà anh từng dạy.
Tinh Linh Vương nhìn cậu bé tóc vàng đang hội họp với chúng bạn rồi khẽ mỉm cười: "Sperion rất tốt."
Thư Lê đuổi kịp các bạn, hoàn toàn không biết mình đã trở thành chủ đề bàn tán, sau khi rời xa đám đông, cảm giác xấu hổ cuối cùng cũng biến mất.
Cậu thả lỏng bay lên bay xuống, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Hôm nay là ngày Hạ Chí, cửa lớn lâu đài Thuỷ Tinh rộng mở, chào đón các yêu tinh từ xa đến thăm.
Các thiếu niên yêu tinh dẫn đầu, mang theo các bé cưng bay vào trong lâu đài.
Vừa vào cửa, Thư Lê suýt chút nữa đã bị chói mù đôi mắt Carslan của mình rồi.
Bên ngoài lâu đài đã dủ hoa lệ nhưng bên trong còn rực rỡ hơn, khắp nơi đều được dát vàng khảm ngọc, sặc sỡ loá mắt, sàn nhà không biết được lát bằng chất liệu gì mà tỏa ra ánh sáng ấm áp, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của mọi vật.
Những món đồ trang trí, pho tượng, bích hoạ đều mang đậm hơi thở cổ điển và tinh xảo, ánh nắng từ những cửa sổ pha lê chiếu vào như những dây đàn ánh sáng vàng, khiến đại sảnh lâu đài tôn lên vẻ trang trọng và uy nghiêm.
Dù cho xa hoa như vậy nhưng nó vẫn không làm giảm đi tính thẩm mỹ và khí chất tao nhã của nơi đây.
Thư Lê tham quan một góc của lâu đài, cậu cảm thấy mình y là người nhà quê lên phố, không thể hòa hợp với nơi này.
Khi so cây Thần của yêu tinh với lâu đài Thủy Tinh của tinh linh, một bên mang theo vẻ đẹp của thôn trang nguyên thủy, bên kia là thần điện cao cấp lấp lánh.
Hai nơi chênh lệch lớn như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng, nếu như mà phải chọn thì cậu vẫn thích sống trong cây Thần hơn.
Lâu đài Thuỷ Tinh tuy hoa mỹ tráng lễ đấy nhưng nó quá trống trải, quá lạnh lẽo, không hề có một chút hơi ấm của cuộc sống nào cả.
Còn cây Thần thì ngược lại, nơi đó hệt như một thị trấn phồn vinh đầy sức sống, tràn ngập hơi thở sinh hoạt.
"Sperion, nhanh lên nào!" Giọng nói lớn của Budno vang lên: "Ở đây có rất nhiều trái cây thơm ngon lắm!"
Bữa sáng đã tiêu hóa gần hết, nhóc đói đến mức bụng kêu "ùng ục". Khi ngửi thấy mùi trái cây thoang thoảng trong không khí, Budno lập tức bay ra ngoài sân, không thể chờ thêm được nữa.
Đình viện tràn ngập hoa quả to lớn, nhóc ngạc nhiên, muốn lập tức nhào tới cắn một miếng.
Nhưng do có vết xe đổ trước đó, nhóc không dám tùy tiện hành động mà chỉ nuốt xúc động muốn ăn xuống, bay trở lại đại sảnh, chạy đến chỗ của mấy đứa bạn.
Thư Lê bay đến chỗ Budno: "Quả gì vậy?"
Budno mở cửa đình viện, chỉ vào những quả treo trên cây bên ngoài, thèm đến ***** miếng.
Thư Lê nhìn theo hướng nhóc chỉ, quả thật thấy một hàng cây ăn quả. Quả to như trái dưa hấu, bề mặt phủ đầy gai nhọn, không phải là thứ mà nhóm bé con yêu tinh như họ có thể dễ dàng hái được.
Hơn nữa, họ là khách, sao có thể tùy tiện động vào đồ của chủ nhà chứ?
Thư Lê vỗ vai bạn nhỏ rồi nghiêm túc dùng tiếng tinh linh mà phiên dịch một câu danh ngôn tiếng Trung: "Lấy mà không hỏi là kẻ trộm!"
Budno nghiêng đầu suy tư một lúc, chỗ hiểu chỗ không mà lên tiếng "À" một cái, trong mắt hiện lên sự thất vọng khó thể kiềm chế.
May thay, các tinh linh không để khách đói quá lâu.
Sau khi nhiệt tình mời các yêu tinh vào lâu đài, các tinh linh bắt tay vào làm công việc của mình, bận rộn chuẩn bị.
Các yêu tinh cũng không nhàn rỗi, bọn họ tự nguyện hỗ trợ các tinh linh để chuẩn bị cho ngày Hạ Chí.
Họ mang đến rất nhiều trái cây tươi ngon, đủ kích cỡ và chủng loại, cùng với những quả mà các tinh linh đã hái, tất cả đều được gửi vào nhà bếp để rửa sạch. Lâu đài vốn yên tĩnh giờ đây bỗng trở nên nhộn nhịp, rộn ràng tiếng nói cười.
Đừng nhìn vẻ ngoài thanh thoát của các yêu tinh và tinh linh mà tưởng họ không dính bụi trần. Thật ra họ rất cần cù chăm chỉ, đều là những chuyên gia trong các nghề, đến ngay cả Tinh Linh Vương tôn quý cũng sẽ tự nguyện hạ thấp địa vị làm những công việc lặt vặt.
Chẳng hạn, chỉ cần động tay động chân, họ đã có thể thi triển ma pháp sắp xếp lại những chiếc bàn dài sao cho ngay ngắn trong đại sảnh rộng lớn, sau đó phủ một chiếc khăn trải bàn màu trắng lên.
Lần *****ên Thư Lê nhìn thấy đã kinh ngạc không thôi.
Cũng giống như các tinh linh, các yêu tinh không có sự phân cấp rõ ràng; bất kể địa vị có cao quý đến đâu, họ đều phải lao động!
Đại sảnh rộng rãi với những cánh cửa thông nhau mở ra, nối liền nhiều sảnh nhỏ, nơi này đủ sức chứa hàng vạn người.
Các yêu tinh và tinh linh đặt hoa quả đã được rửa sạch lên những chiếc mâm tinh xảo rồi nhờ ma pháp hệ gió mang chúng đến từng bàn một.
Không chỉ trái cây, còn có bánh mì và bánh quy làm từ ngũ cốc xay, phô mai làm từ sữa hươu, chúng được cắt thành từng lát và cho vào bánh mì làm nhân.
Ngoài ra, để chăm sóc cho các thiếu niên yêu tinh và tiểu yêu tinh, các tinh linh còn săn sóc làm rất nhiều chiếc kẹo phô mai nhỏ xinh.
Khi nhìn thấy kẹo phô mai, các bé con liền bay ra từ các góc, đáp xuống bàn ăn. Các bé bò ra mép đĩa, đứa nào đứa nấy đều lộ vẻ thèm thuồng, không ngừng ***** môi, nhìn chằm chằm vào đó.
"Các em ăn đi!" Một nữ tinh linh bị sự đáng yêu của các bé con làm cho tan chảy mà dịu dàng nói.
Sau khi được cho phép, các bé con yêu tinh hoan hô một tiếng rồi lao vào giành nhau kẹo que.
Thư Lê ngượng ngùng không tranh với các bạn nhỏ. Cậu chống cằm, ngồi khoanh chân trên đầu một bức tượng rồi đờ đẫn nhìn ra xa.
"Đây."
Giọng nói thiếu niên quen thuộc vang lên khiến Thư Lê giật mình, ngạc nhiên nhìn chiếc kẹo phô mai trước mặt.
Kumandi thấy bé con không nhúc nhích liền đưa kẹo que về phía cậu.
Thư Lê thấy trên tay anh còn một chiếc nữa thì nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Em cảm ơn ạ."
Kumandi ngồi bên cạnh cậu, im lặng thưởng thức kẹo que.
Thư Lê cho kẹo vào miệng, vị ngọt ngào của phô mai lan tỏa trong khoang miệng, đôi mắt sáng lên.
Ngon quá!
Cái này khiến cậu nhớ về hồi còn nhỏ, khi anh hai lén mua cho mình một chiếc kẹo que.
Hồi đó cậu bị sâu răng, mẹ không cho ăn thêm đường nhưng anh hai không chịu nổi vẻ mặt đáng thương của Thư Lê nên đã dùng tiền tiêu vặt mua cho cậu một chiếc.
Kết quả có thể tưởng tượng được.
Cậu đau răng, còn anh hai thì bị mẹ cầm chổi lông gà đuổi đánh.
Khi ăn kẹo phô mai, cả hai đều không nói gì.
Một lớn một nhỏ ngồi trên đầu bức tượng, động tác giống hệt nhau cứ như là hai anh em.
Chờ bọn họ ăn kẹo xong, trên bàn ăn trong đại sảnh cũng đã bày đầy thức ăn.
Kumandi nhét que kẹo vào túi trữ vật, sau đó dùng một ma pháp nho nhỏ để làm sạch những ngón tay dính đầy đường.
"Tinh linh giống yêu tinh, bọn họ đều rất khoan dung với các bé con. Vậy nên em không việc gì phải ngại ngùng cả."
Thư Lê cắn que kẹo đã ăn hết, ngẩn người nhìn thiếu niên tóc đen.
Học sinh giỏi Yên Tĩnh đang... An ủi cậu à?
Kumandi mở cánh ra, nghiêng đầu nói với cậu bé: "Xuống ăn cơm trưa thôi nào!"
"À, vâng..." Thư Lê bắt chước động tác của anh, cậu bỏ que kẹo vào nhẫn trữ vật rồi nhảy xuống bức tượng.
Quả đúng như Kumandi nói, các tinh linh thấy cậu thì thái độ tự nhiên, nụ cười rạng rỡ như thể cảnh tượng ngượng ngùng lúc trước chưa từng xảy ra.
Thư Lê buông lỏng nút thắt trong lòng, không còn bận tâm nữa, cậu thả lỏng mà đáp xuống trên bàn như đứa nhỏ khác rồi tìm bừa một vị trí chuẩn bị ăn.
"Sperion, vị trí của em không phải ở đây đâu!" Một người nam tinh linh cười tủm tỉm nói.
Thư Lê vất vả lắm mới ôm được một trái đỏ nhỏ như trái anh đào từ đĩa, khi nghe thấy lời của nam tinh linh, cậu ngẩng đầu khó hiểu: "Em không thể ngồi bừa ạ?"
Cậu không thấy bàn nhỏ dành riêng cho các bé con nên cố tình chọn một đĩa có quả nhỏ gần đó cho dễ ăn.
Nào ngờ nam tinh linh lại bảo cậu không được ngồi lung tung.
Điều này làm cậu bối rối.
Sao cậu biết được vị trí của mình ở đâu cơ chứ?
Thư Lê ôm quả, ngửa đầu lên, đôi mắt xanh non trong veo nhìn chằm chằm vào nam tinh linh đẹp trai: "Em không thể ngồi ở đây sao?"
Nam tinh linh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chỉ về một hướng: "Chỗ của em ở bên kia."
Thư Lê vươn cổ nhìn xung quanh, cậu không thấy rõ, thế là ôm quả bay lên không trung.
Chẳng mấy chốc, cậu đã thấy được vị trí mà nam tinh linh đã chỉ.
Cái vị trí kia... Rõ ràng là vương tọa của Tinh Linh Vương mà!
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Thư: T^T