Thư Lê ngủ một giấc đến tận chiều.
Sau khi tỉnh dậy, cậu ngồi dậy trong trạng thái lơ mơ, nhìn chằm chằm vào cách bài trí quen thuộc của căn phòng, ngơ ngẩn vài giây.
Đây là... Phòng của bé con tinh linh.
Cậu đã trở về rồi!
Thư Lê lập tức tỉnh táo hẳn. Cậu hưng phấn bò ra khỏi chiếc chăn mềm mại, dang cánh đập vài cái rồi lao đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm cây đại thụ xấu xí, trụi lá ở bên ngoài.
Nhìn một hồi lâu, cậu mới thở hắt ra một hơi dài.
Hình như cũng chẳng thay đổi gì nhiều nhỉ!
Cậu đã liều lĩnh đến thế, vất vả thanh lọc mười lần cho nhánh của Cây Mẹ, mà thân cây chính vẫn giữ nguyên bộ dạng khô héo này.
Cậu gãi gãi mái tóc lộn xộn sau giấc ngủ, ngồi im lặng suy nghĩ trong nửa phút. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cậu bỗng đờ đẫn.
Làm sao... Cậu trở về phòng được nhỉ?
Chẳng lẽ... Lại là Tinh Linh Vương đưa cậu về phòng sao?
Thư Lê nâng gương mặt bầu bĩnh, mềm mại lên, lúng túng không thôi.
Tựa như từ lúc đến đây, cậu đã liên tục làm phiền Tinh Linh Vương, trong lòng thật sự rất áy náy.
Nhưng mà, nói đi nói lại thì bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?
Thư Lê ngước mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Chỉ thấy mặt trời đỏ rực, ánh sáng dịu dàng, ráng mây rực rỡ, bầu trời như được nhuốm màu huyền ảo đầy bí ẩn.
Thật là một buổi sáng tuyệt đẹp.
Thư Lê đan hai tay vào nhau, đối diện ánh bình minh cam đỏ. Cậu dõi theo vầng thái dương đang chậm rãi di chuyển, trong lòng dâng trào biết bao cảm xúc.
Có thể đứng đây ngắm nhìn mặt trời buổi sớm, thực sự là niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.
Lần sau nếu Cây Mẹ lại tìm cậu lúc nửa đêm ba canh, nhất quyết không thèm để ý nữa. Trời biết nàng sẽ truyền cậu đến xó xỉnh nào, lỡ mà xui xẻo không quay về được thì thật là thảm họa.
So với ánh nắng gay gắt như thiêu đốt ở địa bàn của tinh linh hắc ám, cậu thích đón mặt trời mọc từ từ ở Tinh Linh Quốc và Rừng Rậm Yêu Tinh hơn.
Khoan đã...
Mọc lên?
Không đúng!
Sao mặt trời không mọc mà lại lặn?
Cả người Thư Lê run lên, mắt mở to kinh ngạc.
Ánh đỏ nơi chân trời kia, không phải mặt trời buổi sáng, mà là hoàng hôn!
Nhận ra sự thật này, Thư Lê thốt lên một tiếng "A", rồi như bị lửa đốt vào mông, xoay người chạy ngay vào phòng vệ sinh, miệng lẩm bẩm: "Tiêu rồi, tiêu rồi! Mình lại ngủ quên mất!"
Giấc ngủ này đúng là sâu thật, vậy mà lại ngủ một mạch đến tận chiều tối, làm lỡ hẹn với Tinh Linh Vương cả một ngày trời.
Thư Lê vội vã luống cuống, nhanh chóng chỉnh trang bản thân. Cậu thậm chí còn không có thời gian để sửa lại chiếc vương miện hoa nhỏ trên đầu. Sau khi thay bộ quần áo mới xong, cậu lập tức bay ra khỏi phòng.
Đôi cánh nhỏ phành phạch liên tục, cái bụng lép kẹp vì đói, lòng đầy lo lắng, cậu hướng về phía thư viện mà bay đi.
"Sperion, em tỉnh rồi à?"
Saiya nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé bay lảo đảo, đôi mắt lập tức sáng lên. Cô vui mừng tiến tới và ân cần hỏi: "Em đói không? Có muốn đến nhà ăn ăn chút gì không?"
Thư Lê cuống quýt nói: "Không kịp nữa rồi! Em lỡ ngủ quên mất... Liệu Vương có tức giận không đây?"
Saiya nhìn biểu cảm bối rối của cậu nhóc, bật cười: "Yên tâm đi, Vương sẽ không giận đâu. Chúng ta đi ăn tối trước đã."
"Nhưng mà... Em đã bỏ lỡ một ngày học." Thư Lê cúi đầu đầy xấu hổ. Cậu đã đặc biệt đến Tinh Linh Quốc để học ma pháp từ Tinh Linh Vương, vậy mà mới học được một ngày đã "trốn học" rồi.
Saiya dịu dàng nhìn cậu, không kìm được mà đưa ngón tay chạm nhẹ vào cái đầu nhỏ của cậu, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, hôm nay không học thì mai học cũng được. Chiều nay Vương đến trang trại rồi, bây giờ vẫn chưa về!"
"Gì cơ? Trang trại á?" Thư Lê ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Đồng bằng ở Tinh Linh Quốc rất rộng lớn, nơi đó nuôi một đàn hươu thuần tính lớn. Các chế phẩm từ sữa mà tinh linh và yêu tinh dùng hàng ngày đều đến từ những con hươu này.
Saiya nháy mắt với cậu: "Đi nào, ăn trước đã."
Rốt cuộc Thư Lê cũng thả lỏng. Cậu đuổi theo Saiya, bay về phía nhà ăn.
Trên đường đi, họ gặp không ít tinh linh. Ai nấy thấy cậu đều nhiệt tình chào hỏi.
Thư Lê vừa bay vừa đáp lại, nhận thấy thái độ của họ đối với mình không khác gì so với trước đây, những nghi ngờ trong lòng cậu được xóa bỏ.
Có vẻ như chuyện xảy ra vào nửa đêm hôm qua không hề làm kinh động đến những tinh linh khác.
Bữa tối rất thịnh soạn, khiến Thư Lê nhìn đến mức ***** miếng.
Bị Cây Mẹ coi như lao động trẻ em, bận rộn suốt nửa đêm, rồi lại ngủ nguyên một ngày trời, bụng cậu từ lâu đã đói meo, nhìn thứ gì cũng muốn cắn thử hai miếng.
Ăn một bữa no nê, cậu thỏa mãn vô cùng.
Saiya đặt dụng cụ ăn xuống, hỏi cậu có muốn đi đến trang trại không.
"Bây giờ ư?" Thư Lê quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Mặt trời chỉ còn lại một nửa khuôn mặt, bầu trời chuyển sang màu xanh tím, màn đêm sắp buông xuống.
Saiya mỉm cười nói: "Hôm nay ở trang trại có đêm hội lửa trại, chúng ta đến góp vui đi."
Vừa nghe đến "đêm hội lửa trại", Thư Lê hứng thú ngay lập tức: "Được, được!"
Khác với những yêu tinh bận rộn, tinh linh có số lượng ít, tài nguyên lại dư thừa, nên cách vài ngày lại tổ chức một bữa tiệc, ca hát nhảy múa, ăn uống thỏa thích. Cuộc sống thực sự rất nhàn nhã.
Không ngờ Tinh Linh Vương đến trang trại, hóa ra là vì "đêm hội lửa trại" đấy!
Thư Lê vui vẻ cùng Saiya rời khỏi lâu đài Tinh Linh, ngồi trên đầu của thú một sừng, nắm lấy một lọn bờm để giữ vững cơ thể.
Cùng đi còn có không ít tinh linh khác, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, tao nhã cưỡi thú một sừng, bay về phía trang trại.
Ánh hoàng hôn phủ lên mặt đất một màu vàng rực rỡ, từng đàn thú hoang vui vẻ chạy nhảy trên thảo nguyên. Ở đằng xa, một làn khói trắng nhẹ nhàng bốc lên.
Đêm hội lửa trại đã bắt đầu.
Hàng chục con thú một sừng lần lượt từ trên trời bay xuống, đáp xuống khoảng đất trống gần đống lửa.
Lúc này, hàng trăm tinh linh mặc trang phục rực rỡ đang nhảy múa vui tươi theo nhịp điệu của âm nhạc.
Tinh Linh Vương cao quý ôm một cây đàn hạc lớn với kiểu dáng thanh lịch, đích thân gảy đàn cho họ.
Phía đối diện, Elliott đang thổi một cây sáo ngắn bằng bạc.
Một số nữ tinh linh cầm trống lục lạc, vừa múa vừa lắc, phát ra những âm thanh leng keng trong trẻo.
Những tinh linh mới đến cũng hòa mình vào điệu múa và nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
Thư Lê, với tư cách là tiểu yêu tinh duy nhất, nhận được lời mời nhiệt tình từ các tinh linh.
"Bé Sperion, lại đây khiêu vũ cùng nhé?"
"Bé Sperion, ăn tối chưa? Ở đây có sữa hươu tươi mới vắt, uống không?"
"Này, nhóc mê ngủ kia, cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?"
"Nhóc đáng yêu, lấy đàn hạc của em ra, cùng đàn bài hát mùa xuân nào!"
Thư Lê không thể từ chối sự nhiệt tình, lấy từ chiếc nhẫn trữ vật ra một cây đàn hạc trắng hai mươi sáu dây, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Tinh Linh Vương. Cậu nghiêng tai lắng nghe vài nốt nhạc, sau đó những ngón tay linh hoạt khẽ gảy, bắt kịp nhịp điệu.
Âm thanh mới từ cây đàn hạc, âm sắc rõ ràng, tinh tế nhưng lại sống động, đã thêm vào chiều sâu cho bản nhạc, khiến nó trở nên tuyệt vời hơn.
Tinh Linh Vương quay đầu nhìn về phía tiểu yêu tinh đang chăm chú chơi đàn, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt xanh biếc ánh lên một tia dịu dàng.
Thư Lê dồn hết tâm trí vào việc chơi đàn hạc, hoàn toàn không hay biết rằng Tinh Linh Vương đang ngắm nhìn cậu.
Cậu thích âm nhạc.
Thích cuộc sống tự do tự tại.
Mỗi khi nhìn thấy khung cảnh tươi đẹp trước mắt, cậu lại vô cùng biết ơn vì đã xuyên không trở thành một yêu tinh.
Mặc dù phải học ngôn ngữ và ma pháp không ngừng nghỉ, nhưng cuộc sống vô ưu vô lo, nhẹ nhàng thoải mái, sống tùy ý, không cần phải bận tâm vì sinh kế.
Nếu không gặp con người bị hắc kỵ sĩ truy sát, không gặp kẻ xâm lược đầy toan tính, và càng không bị Cây Mẹ dịch chuyển đến địa bàn của tinh linh hắc ám, có lẽ cậu sẽ không bao giờ cảm nhận được bóng tối của thế giới khác.
Dưới sự bảo hộ của Tinh Linh Vương, bọn họ mới có thể vô tư ca hát và nhảy múa vui vẻ như thế.
Thư Lê nhớ lại Cây Mẹ đã tha thiết nhờ cậu giúp thanh lọc, cảm nhận được sự ngầm chuyển động của những dòng chảy ẩn dưới vẻ yên bình.
Khi một bản nhạc kết thúc, các tinh linh tạm thời nghỉ ngơi, tản ra quanh các bàn, ăn uống rôm rả.
Thư Lê đặt cây đàn hạc xuống, ngẩng đầu nhỏ. Cậu nhìn Tinh Linh Vương với ánh mắt mong mỏi, rụt rè chủ động nhận lỗi: "Vương... Xin lỗi... Hôm nay... Em... Ngủ quên mất..."
Tinh Linh Vương cúi xuống nhìn cậu, không đáp lời.
Thư Lê bắt đầu căng thẳng, giơ tay phải lên xin thề, cố gắng biện hộ cho mình: "Em không cố ý đâu! Xin ngài... Hãy nghe em giải thích! Em có lý do khó nói! Cây Mẹ ngài ấy..."
"Suỵt!" Tinh Linh Vương giơ một ngón tay lên, ra hiệu im lặng.
Thư Lê ngậm miệng, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy các tinh linh khác đều đang bận rộn công việc của mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu thu lại cây đàn hạc, vỗ cánh bay lên vai của Tinh Linh Vương, áp sát tai y, nhỏ giọng nói ra "bí mật" thuộc về họ.
"Vương, đêm qua là ngài đưa em về phòng đúng không?" Cậu hỏi.
"Là vào lúc bình minh." Một tay Tinh Linh Vương ôm cây đàn hạc, tay phải còn lại bưng ly rượu quả trên bàn, khẽ nhấp một ngụm.
Hóa ra là bình minh.
Thư Lê bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bình minh sắp tới rồi, trời cũng gần sáng, hóa ra cậu bị Cây Mẹ vắt kiệt sức cả một đêm, chẳng trách mà ngủ mê mệt suốt cả ngày.
"Chuyện đó... Em muốn tố cáo Cây Mẹ với ngài!"
Khuôn mặt bánh bao của tiểu yêu tinh lộ vẻ nghiêm túc. Cậu hạ thấp giọng, kể tỉ mỉ với Tinh Linh Vương về việc Cây Mẹ đã quấy rầy cậu giữa đêm khuya ra sao. Nàng làm thế nào để lừa cậu thi triển chú thuật thanh lọc, rồi lại làm sao dịch chuyển cậu đến địa bàn của tinh linh hắc ám, vắt kiệt sức của lao động trẻ em như thế nào.
Tinh Linh Vương chăm chú lắng nghe, không hề ngắt lời, để mặc tiểu yêu tinh đang ở bên tai mình ấm ức kể hết những việc làm quá đáng của Cây Mẹ.
"Để trở về, em không thể làm gì khác hơn là dùng hết toàn lực thi triển chú thuật thanh lọc lên các nhánh của Cây Mẹ." Thư Lê thở dài: "Ngài ấy thật sự là ép người quá đáng! Chẳng phải rất quá quắt hay sao?"
Tinh Linh Vương gật đầu: "Đúng, cực kỳ quá quắt."
Được Tinh Linh Vương tán thành, Thư Lê siết chặt nắm tay nhỏ của mình. "Em nghi ngờ ngài ấy bị ô nhiễm bởi các nhánh phụ, bị ảnh hưởng, nên thần trí hơi không rõ."
Tinh Linh Vương đặt ly xuống. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gảy đàn hạc, phát ra vài nốt nhạc trong trẻo.
"Ta thay mặt nàng ấy xin lỗi em."
"Hả?" Thư Lê hơi ngẩn người. "Chuyện này không liên quan đến ngài... Không nên do ngài xin lỗi."
Cây Mẹ là Cây Mẹ, Tinh Linh Vương là Tinh Linh Vương. Họ là hai cá thể khác nhau, làm sao có thể để Tinh Linh Vương cao quý phải xin lỗi cậu được?
"Onomisis yêu thương từng đứa bé mà nàng ấy đã nuôi dưỡng, bao gồm cả tinh linh hắc ám." Giọng nói của Tinh Linh Vương trầm thấp, hòa quyện với giai điệu trữ tình của đàn hạc, tạo nên một sự hòa hợp đặc biệt.
Thư Lê từ trước đến nay không thể chống lại giọng nói của Tinh Linh Vương, bất giác đưa tay gãi gãi tai.
Onomisis... Là tên của Cây Mẹ sao?
"Tinh linh hắc ám là kẻ phản bội, tại sao phải bảo vệ họ?" Thư Lê nhíu mày.
Cậu nhớ đến lời Cây Mẹ nói rằng cần trộm quả của tinh linh hắc ám.
Những bé con tinh linh hắc ám được sinh ra từ nhánh cây đã bị ô nhiễm bởi bóng tối bẩm sinh. Chẳng lẽ trộm chúng về Tinh Linh Quốc thì có thể biến chúng thành tinh linh ánh sáng sao?
"Đối với nàng ấy, những đứa bé đều vô tội, chính môi trường sống đã tạo ra cái ác trong chúng." Tinh Linh Vương khẽ rũ mi, nói: "Những tinh linh hắc ám mới sinh không nên trở thành quân cờ của kẻ phản bội."
Thư Lê chống cằm, cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu đồng tình.
Đúng vậy, những đứa trẻ không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, chúng không nên trở thành tay sai cho thế lực tà ác.
Cây Mẹ muốn thay đổi cục diện. Điều này không có gì đáng trách, nhưng tại sao lại tìm đến cậu?
Thư Lê bày tỏ thắc mắc của mình với Tinh Linh Vương.
Động tác gảy đàn của Tinh Linh Vương chợt khựng lại, sau đó đổi sang một giai điệu khác: "Em có biết lá của Cây Mẹ mọc ra như thế nào không?"
"Hả? Mọc ra như thế nào?" Thư Lê tò mò hỏi. Lần *****ên nhìn thấy Cây Mẹ, đó thực sự là một "tên trọc đầu," không có lấy một chiếc lá!
Nhưng đến ngày hôm sau, cậu phát hiện ra trên cây đã mọc lên một chiếc lá nhỏ xíu màu xanh.
Thật kỳ lạ.
Tinh Linh Vương dịu dàng nói: "Nàng ấy đã ký khế ước với em, nhờ vậy mới có được một chút hy vọng sống."
Thư Lê không khỏi cao giọng: "Khế ước!"