Bản thân mình đã ký khế ước với Cây Mẹ khi nào vậy?
Tại sao mình lại không có chút ấn tượng nào?
Thư Lê gõ nhẹ lên đầu, cố gắng nhớ lại những lần mình tiếp xúc với Cây Mẹ.
Ngày Hạ Chí mỗi năm chỉ tổ chức một lần, mà số lần cậu đến Vương Quốc Tinh Linh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngoại trừ ngày hôm qua, trước đó cậu chỉ đến tưới nước cho Cây Mẹ, chứ không tiếp xúc nhiều.
Chẳng lẽ là lần *****ên bị triệu hồi?
Hôm đó, cậu đang ngủ trưa, mơ màng bị Cây Mẹ triệu hồi bay vào sân. Trong lúc vô tình chạm phải vỏ cây, cậu bị xước tay, chảy một chút máu.
Vậy là ký kết khế ước rồi sao?
Cũng quá tùy tiện rồi đấy chứ?
Trên đầu Thư Lê hiện ra một loạt dấu hỏi lớn.
"Không phải... Tại sao Cây Mẹ lại muốn ký khế ước với em? Tinh linh không được sao? Yêu tinh khác cũng không được sao?"
Đổi lại là bất kỳ một tinh linh hoặc yêu tinh trưởng thành nào, chắc chắn đáng tin cậy hơn một đứa bé như cậu.
Cây Mẹ quả nhiên là tuyệt vọng đến mức làm liều.
"Đã thử, nhưng không được." Tinh Linh Vương nghiêng đầu, nhìn tiểu yêu tinh kích động đến mức bay khỏi vai y: "Nhiều năm như vậy, chỉ có mình em là ký khế ước thành công với Cây Mẹ."
Thư Lê kinh ngạc, hơi há miệng ra.
Hóa ra mình chính là đứa trẻ được trời chọn!
Thật quá trùng hợp!
Chả trách ngay từ khi Cây Mẹ tìm đến cậu, đã luôn thần thần bí bí nói rằng chỉ có cậu mới có thể cứu được nàng.
Thư Lê chưa bao giờ coi lời của nàng là thật.
Bất kỳ ai có đầu óc tỉnh táo đều nên hiểu rằng, một đứa bé mới sinh ra không lâu, không có sức mạnh cũng chẳng có năng lực, thì dựa vào đâu để cứu lấy Cây Mẹ, thứ quyết định sự tồn vong của tộc tinh linh?
Thư Lê là người rất hiểu rõ bản thân.
Từ nhỏ, cha mẹ đã dạy cậu rằng: Có bao nhiêu khả năng thì làm bấy nhiêu việc. Khi gặp việc vượt quá khả năng, hãy tìm cách nâng cao bản thân. Đợi khi đôi cánh đủ mạnh mẽ, rồi mới tính tiếp.
Vì thế, khi đến dị giới, cậu không nản lòng mà kiên định hướng về con đường của một dũng sĩ. Cậu nỗ lực học ngôn ngữ và ma pháp, phấn đấu để trở nên mạnh mẽ hơn.
Cậu chưa từng nghĩ đến việc bước chân lên con đường cứu thế ngay bây giờ.
Bởi vì bản thân còn quá yếu đuối.
Trời biết cậu đã sợ hãi thế nào khi bị Cây Mẹ chơi khăm và đưa đến địa bàn của tinh linh hắc ám.
Mạng sống chỉ có một, nhất định phải biết trân trọng.
Cậu phải sống sót trở về thế giới ban đầu của mình, đoàn tụ với người thân.
Hiện giờ biết được chỉ mình cậu thành công ký khế ước với Cây Mẹ, trong lòng Thư Lê có cảm xúc phức tạp.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Cây Mẹ nhất định sẽ không cưỡng ép như vậy. Giống như một người đang chìm dưới nước, nắm lấy một mảnh gỗ cứu mạng, làm sao nỡ buông tay.
Nhưng liệu Cây Mẹ có từng nghĩ đến, mảnh gỗ này quá nhỏ, không thể chịu được sức nặng khổng lồ của nàng?
Nếu Thư Lê là một người mạnh mẽ sánh ngang Tinh Linh Vương, Cây Mẹ cầu cứu cậu, cậu sẽ không từ chối.
Quan hệ giữa yêu tinh và tinh linh là tương hỗ, không ai có thể rời bỏ ai.
Một người vinh, tất cả cùng vinh; một người tổn, tất cả đều tổn.
Ít nhất hãy cho cậu chút thời gian để trưởng thành chứ!
Bây giờ bảo cậu nhậm chức ngay, gánh vác sự thịnh vượng của cả chủng tộc, cậu sẽ hoảng loạn mất!
Tiểu yêu tinh rũ đôi tai nhọn xuống, vẻ mặt đáng thương khiến Tinh Linh Vương mềm lòng. Y đặt cây đàn hạc xuống, khẽ nắm lấy cậu vào lòng bàn tay.
Thư Lê thuận thế ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, cực kỳ ngoan ngoãn.
Tinh Linh Vương dùng đầu ngón tay nhẹ chạm vào những sợi tóc của cậu, dịu dàng nói: "Không cần tự tạo áp lực, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên. Onomisis bị ô nhiễm bởi bóng tối, ký ức hỗn loạn, hành vi mất kiểm soát. Tất cả đều chỉ dựa vào bản năng."
"Ồ..." Thư Lê chần chừ.
"Khế ước sẽ không ràng buộc em. Nếu lần sau nàng ấy tìm em, cứ việc từ chối." Tinh Linh Vương nói: "Ta đã cảnh cáo nàng ấy rồi, không được kéo em vào nguy hiểm thêm nữa."
"Cảm ơn Vương." Đôi mày của Thư Lê giãn ra. Cậu siết chặt tay nhỏ thành nắm đấm, kiên định nói:
"Em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn."
Hành động của Cây Mẹ tuy khiến cậu không kịp phản ứng, nhưng cũng giúp cậu trưởng thành trong nghịch cảnh.
Ví dụ như - Ma Pháp Không Tiếng Động.
Nghĩ đến điều này, đôi mắt Thư Lê sáng rực. Cậu rút cây pháp trượng ra, hớn hở dang cánh bay lên không trung.
"Vương, em biết Ma Pháp Không Tiếng Động rồi!" Cậu phấn khích nói.
"Ma Pháp Không Tiếng Động?" Giọng của Elliott đột nhiên vang lên. Không biết từ khi nào, anh đã đi từ phía đối diện đến, đứng bên cạnh và mỉm cười nhìn Thư Lê: "Nhóc Sperion thật là lợi hại."
Thư Lê nhìn ánh mắt sói xám đang nhìn thỏ trắng của anh, chuông cảnh báo trong lòng vang lên dữ dội.
Elliott rất thích xoa ***** nắn tiểu yêu tinh, vậy nên cứ mỗi khi đến ngày Hạ Chí, nhóc mập Budno đều trở thành nạn nhân của "bàn tay hiểm độc" của anh. Mấy ngày nay, cậu cố gắng tránh mặt Elliott, chỉ sợ bất cẩn mà rơi vào ma trảo của anh, bị nhào nặn đến chóng cả mặt.
Thư Lê đảo mắt, nhìn chằm chằm vào mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng và bộ áo choàng lộng lẫy của Elliott, nở một nụ cười ngây thơ, trong sáng. "Em trình diễn cho anh xem thử nhé?"
"Được thôi!" Elliott vỗ tay như hải cẩu, tỏ vẻ hứng thú.
Tinh Linh Vương nâng ly rượu, đôi mắt ánh lên nét cười, nhìn cậu.
Những tinh linh ngồi gần đó lần lượt đặt đồ ăn trong tay xuống, đầy hứng thú mà vây lại xem.
Saiya đau lòng nhìn bé con yêu tinh.
Để không gây áp lực cho Sperion, các tinh linh không ai nhắc một lời về chuyện xảy ra lúc rạng sáng, giả vờ như không hề hay biết.
Mà cuộc đối thoại vừa rồi giữa cậu và Vương, tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng không thể qua mắt được đôi tai nhạy bén của tinh linh.
Mọi người nhìn như đang ăn uống, cười nói vui vẻ, nhưng thực chất đều căng tai lắng nghe, luôn chú ý đến họ.
Khi nghe nhóc con kia nói mình đã học được Ma Pháp Không Tiếng Động, các tinh linh đều không khỏi kinh ngạc.
Phải biết rằng, Ma Pháp Không Tiếng Động là năng lực chỉ có các Pháp Thánh mới làm được, vậy mà nhóc con này còn nhỏ như thế lại dám lớn tiếng khoác lác?
Vừa nghe thấy Elliott lên tiếng, các tinh linh liền công khai xem kịch vui.
Thư Lê nhận ra xung quanh có rất nhiều đôi mắt lấp lánh hướng về phía mình. Cậu siết chặt pháp trượng trong tay, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đầy kiêu hãnh.
Dù bị Cây Mẹ vắt kiệt sức nửa đêm, nhưng cậu đã thu hoạch được không ít.
Chính vì thế, thành công đến từ sự tỉ mỉ, giàu sang đến từ mạo hiểm.
Thư Lê hít một hơi thật sâu, giơ cây pháp trượng lên và nhắm thẳng vào Elliott.
Elliott nhướn mày, khoanh tay đứng yên tại chỗ, không tránh cũng không né.
Trong đầu Thư Lê tưởng tượng ra một cảnh tượng: Elliott ăn mặc bảnh bao chỉnh tề, nhưng bị ma pháp hệ gió của cậu thổi tung cả tóc tai và quần áo lộn xộn. Thư Lê nghĩ đến cảnh đó, không nhịn được mà mỉm cười.
"Em bắt đầu nhé!"
"Cứ tự nhiên."
Elliott ung dung nhìn tiểu yêu tinh, vẻ mặt thoải mái chờ đợi.
Dáng vẻ của Thư Lê nghiêm nghị, tập trung tinh thần, lặng lẽ thầm niệm trong lòng:
[Hỡi vị thần Gió - Windis Enol vĩ đại, tôi là Sperion đến từ Rừng Rậm Yêu Tinh. Cầu xin ngài ra lệnh cho các nguyên tố gió tập hợp bên cạnh tôi, mang đến cho tôi cơn gió mạnh mẽ có thể lật đổ tất cả!]
Lặng im.
Làn gió tự nhiên của buổi chiều tà khẽ thổi qua, làm tung bay tà áo của Elliott.
Thư Lê mím môi.
Không sao cả, thất bại một lần không có nghĩa là gì.
Lúc niệm Thuật Thanh Lọc lên Cây Mẹ, chẳng phải cậu đã thất bại hàng chục lần sao?
Lại tiếp tục.
[Hỡi vị thần Gió vĩ đại Windis Enol...]
Liên tục thất bại bốn lần, Thư Lê có hơi sốt ruột.
Đúng vào lúc quan trọng lại làm cậu mất mặt thế này sao?
Cậu thật sự đã học được Ma Pháp Không Tiếng Động mà!
Cây Mẹ có thể làm chứng!
Trong mắt các tinh linh khác, tiểu yêu tinh cầm pháp trượng, lơ lửng giữa không trung, bất động, chỉ có biểu cảm từ tự tin chuyển thành lo lắng.
Thất bại rồi sao?
Đúng là một nhóc đáng yêu.
Các tinh linh đều lộ ra vẻ mặt đầy yêu thương.
Elliott khẽ nhếch khóe miệng, cố ý trêu chọc tiểu yêu tinh: "Bắt đầu rồi đó à?"
Thư Lê đỏ mặt xấu hổ.
Đâu chỉ bắt đầu?
Đã kết thúc mấy lần rồi!
Đáng ghét! Cây Mẹ lại hại cậu!
Cậu trừng mắt nhìn chằm chằm vào Elliott, lắp bắp nói: "Em... Em thật sự đã học được Ma Pháp Không Tiếng Động rồi! Không tin anh nhìn xem."
[Thần Ánh Sáng - Liant Frese vĩ đại, tôi là Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh. Cầu xin ngài ra lệnh cho nguyên tố ánh sáng tụ lại bên cạnh tôi, mang đến cho tôi sức mạnh thanh lọc uế khí, xua tan bóng tối, chống lại tà ác bằng ánh sáng.]
Trong đầu cầu nhanh chóng lóe qua câu thần chú này, không cần suy nghĩ, tựa như một bản năng thoáng qua.
Trong chớp mắt, những nguyên tố ánh sáng lang thang trong bóng đêm nghe thấy lời triệu hồi, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, xuất hiện ở đầu chiếc pháp trượng, hòa quyện thành một quả cầu ánh sáng cỡ bằng quả bóng bàn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của các tinh linh, tiểu yêu tinh vung mạnh pháp trượng, quả cầu ánh sáng nhanh như tia chớp đánh trúng người Elliott.
Ngay lập tức, Elliott bị ánh sáng thánh khiết bao phủ.
Thành công rồi!
Thư Lê đặt tay chống hông, cười lớn: "Khà khà khà, Elliott, cảm nhận Thuật Thanh Lọc của em rồi chứ!"
Thuật Thanh Lọc không chỉ xua tan bóng tối và sức mạnh tà ác, mà còn giúp con người tỉnh táo, xua tan mệt mỏi.
Khi bị ánh sáng bao phủ, toàn thân Elliott càng thêm rạng rỡ.
Các tinh linh vốn đang xem kịch bỗng đồng loạt ngồi thẳng dậy. Ánh mắt nóng rực, sáng rỡ nhìn chăm chú vào tiểu yêu tinh tóc vàng đang vui sướng đến mức tay múa chân nhảy.
"Vương, em lợi hại không nào!" Sau khi đắc ý, Thư Lê bay đến trước mặt Tinh Linh Vương, rung rung đôi tai nhọn, mong được khen ngợi.
Tinh Linh Vương khẽ chạm ngón tay vào trán nhỏ của cậu, khen rằng: "Nhóc Sperion đúng là tiểu yêu tinh lợi hại nhất."
"He he he." Thư Lê cọ cọ vào ngón tay của Tinh Linh Vương, vui mừng không ngớt.
Mấy ngày tiếp theo, cậu sống ở Vương Quốc Tinh Linh rất thoải mái, thuận lợi.
Mỗi ngày đều dậy sớm, cùng Tinh Linh Vương đến thư viện đọc sách ma pháp, tìm hiểu sâu về các câu chú ma pháp. Buổi chiều, cậu tham gia các hoạt động thực hành, dùng ma pháp để làm một đống việc đồng áng.
Ví dụ như hái quả, dọn cỏ dại, bón phân, tưới nước, vận chuyển, chăn thả gia súc... Thậm chí, cậu còn học được cách dùng ma pháp để vắt sữa hươu.
Bản thân mình thật sự là tiểu yêu tinh có khả năng mà!
Có lẽ lời cảnh cáo của Tinh Linh Vương đã có tác dụng, Cây Mẹ không còn tìm đến cậu nữa.
Cậu vui vẻ nhàn rỗi, đêm ngủ ngon giấc, thỉnh thoảng nhìn qua cửa sổ thấy Cây Mẹ bên ngoài trụi lá, trong lòng có hơi áy náy.
Nửa tháng thoáng cái đã trôi qua, cậu sắp phải trở về Cây Thần của Rừng Rậm Yêu Tinh rồi.
Đêm trước ngày rời đi, Thư Lê đến sân vườn, bay đến trước Cây Mẹ tinh linh, ngước nhìn nhánh cây nơi chiếc lá thứ hai đã mọc ra.
"Onomisis..." Cậu nhẹ nhàng gọi tên Cây Mẹ: "Ngày mai con phải về Rừng Rậm Yêu Tinh rồi, trước khi đi sẽ thanh lọc thân cây chính cho ngài nhé!"
Còn nhánh cây thì thôi vậy, đi đến địa bàn của tinh linh hắc ám quá nguy hiểm, cậu không muốn đi mà không có ngày về.
Về việc thanh lọc thân cây có hiệu quả hay không, làm rồi sẽ biết.
Cậu giơ cao cây pháp trượng, thi triển một loại Ma Pháp Không Tiếng Động.
Chẳng bao lâu, đầu pháp trượng ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng. Cậu khéo léo vung tay, quả cầu bay thẳng vào gốc cây đại thụ, hòa tan vào trong.
Thư Lê liên tục niệm chú thanh lọc năm lần, lần nào cũng thành công.
Cậu cảm thấy tinh thần hơi mệt mỏi, quyết định dừng lại đúng lúc.
Khoảng thời gian này, cậu đã thử nghiệm rất nhiều lần. Ngoại trừ Thuật Thanh Lọc, các thuật khác khi thi triển dưới dạng không niệm chú đều thất bại.
Cậu không hề nản lòng.
Mọi việc không thể đạt được chỉ trong một sớm một chiều. Mỗi ngày tiến về phía trước một bước, nhất định có thể đạt được sự thay đổi vượt bậc về chất.
Con đường trưởng thành của cậu vẫn cần không ngừng rèn giũa.
"Ngủ ngon nhé."
Thư Lê thu lại pháp trượng, vỗ đôi cánh, bay về phía cửa sổ phòng. Cậu len qua khe hở mà chui vào bên trong.
Một lát sau, đèn đá ma thuật trong phòng tắt đi, chỉ còn ánh trăng trong trẻo rọi sáng khu vườn.
Hai chiếc lá trên đỉnh Cây Mẹ khẽ rung động dù không có gió, dường như một tiếng thì thầm dịu dàng đang vang vọng trong màn đêm.
Thư Lê được đích thân Tinh Linh Vương đưa về Cây Thần.
Khi nhìn thấy Vương cưỡi thú một sừng bay đến từ trên không, rất nhiều yêu tinh đã chạy ra chào đón, khung cảnh vô cùng long trọng.
Là một trong những nhân vật chính, Thư Lê cảm thấy rất áp lực.
"Sperion, cậu đã trở về rồi! Chúng tớ nhớ cậu lắm!"
Các yêu tinh nhỏ nhìn thấy Thư Lê, reo hò rồi nhào tới, vây quanh cậu mà cọ cọ.
Thư Lê ôm cái này, ôm cái kia, bận rộn không ngừng. Đợi sau khi cậu thân thiết với các bạn nhỏ xong, vừa quay đầu lại, Tinh Linh Vương đã rời đi rồi.
"Sperion, nhanh lên nhanh lên, chúng ta đi xem trứng nào!" Angel kéo tay Thư Lê, bay về phía tổ của chim béo.
"Trứng?" Thư Lê ngạc nhiên vui sướng: "Trứng của chim Sekern sắp nở rồi sao?"
"Elsa nói trứng chim ấp hơn nửa tháng là có thể nở rồi." Budno nói.
"Những ngày này rất quan trọng, không thể lơ là được." Dicio nghiêm túc gật đầu.
"Đi đi đi, đi xem chim non phá vỏ nào!" Thư Lê không chờ được nữa. Cậu chào các sư trưởng, dẫn theo các bạn nhỏ, hối hả bay về phía tổ của chim béo.
Khi các bạn nhỏ vù vù bay xa, Cite và Elsa cùng vài giáo viên khác đưa mắt nhìn nhau.
Mấy đứa này chẳng phải đã quên là lát nữa còn phải lên lớp hay sao!
Thư Lê bay một lúc thì thấy tốc độ quá chậm, liền tiện tay sử dụng một ma pháp gió tăng tốc.
Cả đám yêu tinh nhỏ bị gió cuốn theo bay nhanh hơn, vừa kinh hãi vừa hét ầm ĩ.
"Á á á, Sperion, cậu thật lợi hại quá."
"Ma pháp mạnh thật, tớ cũng muốn học!"
"Oa, bay nhanh quá trời luôn!"
Hai mươi lăm tiểu yêu tinh, ríu rít bay qua từng cành cây, mang đến cho Cây Thần một bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Những yêu tinh trưởng thành nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi nở nụ cười yêu chiều.
Cuối cùng, chúng bay đến trước tổ của những chú chim béo. Mắt Thư Lê sáng lên, cậu lao đến chỗ Doris, vùi mình vào bộ lông trên ngực của nó và cọ mạnh vài cái.
"Doris, vất vả cho các bạn rồi!" Cậu áy náy nói: "Gần đây mình đến Vương Quốc Tinh Linh để học tập, không chăm sóc các bạn chu đáo được."
"Cúc *****." Doris dang rộng đôi cánh, ôm lấy tiểu yêu tinh, chẳng hề bận tâm. Với thức ăn và nước uống do các yêu tinh trưởng thành mang đến, người bạn nhỏ gần như chẳng phải lo gì cả.
Sau khi cọ chim béo xong, Thư Lê lại chạy đi cọ mấy anh em chim khác có thân hình to như mẹ của chúng, rồi lấy từ nhẫn trữ vật ra năm quả trái cây to bằng quả xoài.
"Đây là trái cây mình hái được trong vườn cây ăn quả của tinh linh, tặng các bạn đấy."
"Chíp!" Những chú chim béo phát ra tiếng kêu vui vẻ.
Thư Lê lần lượt nhét trái cây vào tổ của chúng.
"Xì, trái cây này... Trông ngon quá..." Budno thèm chảy cả nước miếng.
"Ở chỗ tớ vẫn còn rất nhiều, về sẽ chia cho mọi người cùng ăn." Thư Lê vỗ nhẹ vào chiếc nhẫn trữ vật.
Cậu đã làm "***** li" ở Vương Quốc Tinh Linh nửa tháng, tích góp được rất nhiều thù lao.
"Cảm ơn cậu, Sperion."
"Cậu thật tốt."
Những bé con yêu tinh cực kỳ phấn khởi.
"Cúc *****, cúc *****."
Đột nhiên, Doris phát ra một tiếng kêu gấp gáp, nhấc mông lên, để lộ quả trứng chim lớn trong tổ.
Những tiểu yêu tinh ngây ra một lúc, sau đó tất cả ùa lại gần.
"Đây... Đây là sắp nở rồi sao?" Thư Lê nắm lấy mép tổ chim, vô cùng căng thẳng.
"Cúc *****." Doris, với kinh nghiệm dày dặn, khẳng định.
Tất cả các tiểu yêu tinh đều nín thở, nhìn chằm chằm vào quả trứng lớn.
Không biết đã bao lâu trôi qua, bên trong quả trứng phát ra âm thanh "cộp cộp". Đó là tiếng chim non đang dùng mỏ mổ vào vỏ trứng. Âm thanh ngày càng lớn hơn, lực cũng ngày càng mạnh hơn.
"Rắc."
Vỏ trứng nứt ra.
Khi nhìn thấy một chú chim non còn dính chất lòng trứng, kiên cường chui ra khỏi vỏ, đôi mắt của Thư Lê đã ươn ướt.
Hóa ra, chứng kiến sự ra đời của một sinh mệnh lại xúc động đến vậy.
Bất giác, cậu nhớ đến Cây Mẹ.
Là "Mẹ" của tất cả các tinh linh, liệu Cây Mẹ có giống như tâm trạng của cậu lúc này, tràn đầy mong chờ trước sự xuất hiện của một sinh mệnh mới?
"Chíp chíp chíp."
Chú chim non mới sinh phát ra tiếng kêu non nớt, báo hiệu sự ra đời của mình.