Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 100

Trần Thủy Vượng là một người đàn ông cực kỳ nghe lời bố mẹ, làm sao có thể cho phép vợ con đi tìm người được.

Lúc này Vương Đại Hoa đã phát điên rồi, sau khi bố mẹ chồng bị bắt đi, bà ta liền lục tung phòng của hai người, không có thứ gì đáng giá, số tiền duy nhất thì mấy ngày trước đã đưa hết cho Trần Uyển Trân.

Nghĩ đến bản thân ở nhà họ Trần bao nhiêu năm, chịu bao nhiêu ấm ức, cuối cùng chẳng thu được gì, bà ta chắc chắn không cam lòng, bây giờ chồng còn dám cản đường mình, người phụ nữ chưa từng cãi lời chồng như Vương Đại Hoa phát điên, giữa đường lớn đánh nhau với Trần Thủy Vượng một trận.

Tuy cuối cùng cả nhà ba người bị đưa đến đồn công an, nhưng sau khi ra ngoài bà ta đã hả hê, cầm ba mươi tệ cào được từ chỗ Trần Thủy Vượng dẫn con gái vào thành phố.

“Mẹ, là chỗ này.” Trần Tú Quyên chỉ vào chữ trên tấm biển số nhà rồi đối chiếu lại một chút, đúng là chỗ này không sai.

Vương Đại Hoa nghe nói tìm đúng chỗ rồi, trong mắt tham lam càng nặng nề, bà ta quả nhiên đến đúng rồi, bản thân ở quê sống không bằng chó lợn, vậy mà Trần Tố này còn ở nhà lầu nhỏ, nhìn cửa ra vào đã khí phái như vậy, trong nhà còn ra sao nữa?

Xem ra cho dù Trần Uyển Trân có trở về cũng không ảnh hưởng gì đến Trần Tố, Vương Đại Hoa đứng ở cửa giống như ruồi nhặng xanh nhìn thấy đồ thối rữa, bà ta chỉ cần nắm chặt lấy Trần Tố, sau này còn lo không có cơ hội hưởng phúc sao.

“Tiểu Quyên, đi gõ cửa.” Vương Đại Hoa và chồng cánh tay đều bị thương, hiện tại một cánh tay còn đang băng bó, hành động không được thuận tiện, bèn dặn dò con gái đi gõ cửa.

Trần Tú Quyên nghe xong ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi lên trước, giống như không phải đi gõ cửa phòng, mà là đi gõ mở cánh cửa chứa đầy vàng bạc châu báu.

Đại học Công Nông Binh trong bối cảnh thời đại này, chủ yếu là vì nhanh chóng nâng cao trình độ văn hóa của giai cấp công nông binh mà mở, vừa phải đáp ứng nhu cầu xây dựng vừa phải tham gia sản xuất hoặc hoạt động quân sự.

Cho nên nội dung giảng dạy lúc bấy giờ chủ yếu là lấy thực dụng làm chủ, đương nhiên càng chú trọng giáo dục chính trị và tư tưởng.

Nhằm bồi dưỡng giác ngộ và tinh thần cách mạng cho sinh viên, cho nên trong lễ khai giảng hàng năm, đó nhất định là một buổi tuyên thệ tín ngưỡng cao cả.

Có thể có lão thủ trưởng từng tham gia nhiều chiến dịch đến đích thân đọc diễn văn là sự cổ vũ đối với tất cả mọi người.

Đương nhiên những người có thể tham gia lễ khai giảng lần này cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Cho nên trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu, cả trường đều sôi sục.

Lúc này mọi người vốn dĩ đặc biệt tôn kính quân nhân, huống chi còn là anh hùng từng tham gia vô số trận chiến.

Người đến người đi trong trường đều bàn tán về chuyện này, thậm chí còn chạy đôn chạy đáo báo cho nhau biết là phải nhanh chóng đến sân vận động sớm để chiếm một vị trí thuận lợi, để được lắng nghe lời dạy bảo của bậc cách mạng tiền bối.

Câu nói nhân dân có tín ngưỡng vào khoảnh khắc này cũng được cụ thể hóa.

“Ơ, mọi người nghe nói chưa? Thủ trưởng đến đọc diễn văn cho tân sinh viên chúng ta là ông ngoại của Tống Kiều?” Người nói chuyện và Tống Kiều là bạn cùng lớp.

Hôm nay rất nhiều người đều là lần đầu tiên gặp mặt, kỳ thực cũng không tính là quen thuộc, nếu không phải Hứa Phỉ ở bên cạnh vênh váo giới thiệu thì rất nhiều người còn không biết.

“Thật sao? Vậy chúng ta đi hỏi Tống Kiều xem, chúng ta đều là bạn học cùng lớp, có thể lát nữa đi cùng cô ấy được không, như vậy chúng ta cũng có thể đến gần hơn để lắng nghe lời dạy bảo của bậc cách mạng tiền bối.”

Bình Luận (0)
Comment