Cô ta phải làm sao bây giờ? Bỗng nhiên nhìn thấy Hứa Phỉ bên cạnh, vừa rồi cô ta một câu cũng không nói, hơn nữa trước kia cô ta vốn dĩ là cháu gái ngoại của nhà họ Trần, trong nháy mắt cô ta lại có thêm tự tin.
"Anh ba, tuy rằng bây giờ tôi không còn là con cháu nhà họ Trần nữa, nhưng tôi đã làm cháu gái ngoại của ông mười tám năm, trong lòng tôi ông ấy mãi mãi là ông ngoại của tôi."
Trần Luật lười nghe Tống Kiều nói nhảm: "Cảm ơn, không cần, cô nên nhớ kỹ là do ông bà ngoại cô đã đánh tráo cô với em gái tôi, các người mới có cơ hội chiếm giữ vị trí của em gái tôi và mẹ nó, chúng tôi vĩnh viễn sẽ không coi con của kẻ thù là người một nhà."
Nói xong liền kéo Thẩm Ngưng Sơ ra sau lưng bảo vệ: "Tống Kiều, tôi cảnh cáo cô lần cuối, em gái tôi chỉ có Tiểu Sơ, để tôi nghe thấy cô mạo danh người nhà của chúng tôi thêm lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Trần Luật nói câu này rất lớn tiếng, cũng tương đương với việc phủ nhận toàn bộ lời nói của Tống Kiều trước mặt mọi người.
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, sắc mặt của các bạn học xung quanh đều vô cùng đặc sắc, rốt cuộc là họ đã bỏ lỡ chuyện gì vậy? Chỉ trong vài câu nói ngắn ngủi, họ cũng có thể nghe ra được một số điều, đó chính là Tống Kiều căn bản không phải cháu gái ngoại của vị thủ trưởng kia.
Những người ban nãy còn vây quanh Tống Kiều nịnh nọt, giờ đây mặt mày tái mét như nuốt phải ruồi: "Tống Kiều, đùa bỡn chúng tôi vui lắm sao?"
"Đúng vậy, còn dám mạo danh cháu gái ngoại của thủ trưởng, cô chán sống rồi sao."
"..."
Tống Kiều nghe mọi người trách móc, xấu hổ như chim cút bị dội nước mưa, vừa tức vừa thẹn, nhịn không được đẩy Hứa Phỉ ra, trút hết lửa giận lên người cô ta: "Ai bảo cậu nói bậy." Nói xong liền bỏ đi.
Cô ta vừa đi, mọi người mới hoàn hồn, sau đó vây quanh Hứa Phỉ: "Hứa Phỉ, cậu giỏi bịa chuyện thật đấy, cậu muốn làm gì hả?"
Hứa Phỉ cũng rất mơ hồ, rõ ràng lúc làm thủ tục nhập học, cô ta tận mắt nhìn thấy cảnh vệ của thủ trưởng đưa Tống Kiều đến trường mà.
Lúc này, trong đám đông bỗng nhiên có người lên tiếng: "Vừa rồi người kia nói gì nhỉ, nói ông bà ngoại của Tống Kiều đánh tráo con của thủ trưởng sao?"
Câu nói này đã thức tỉnh mọi người:"Trời ạ, vậy chẳng phải Tống Kiều chính là con của đứa bé bị đánh tráo kia sinh ra sao?"
Mọi người chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ra hết mọi chuyện.
“Vậy là, con bé mặc váy xanh lúc nãy mới là cháu ngoại ruột của tư lệnh hả?”
Lập tức, những người đang hóng chuyện đều không khỏi phẫn nộ thay, ông bà ngoại của thật quá độc ác, lại dám tráo đổi con của người khác.
Hơn nữa bây giờ còn muốn chiếm đoạt thân phận của người ta, con người này thật sự quá đáng.
“Mọi người có để ý thấy còn bắt chước cách ăn mặc của người ta không?”
“Đúng đúng đúng, lúc ở cổng trường tôi đã phát hiện ra rồi, tôi còn nói sao con nhỏ đó mặc đồ kỳ cục thế, không ngờ là cố ý học theo người khác, đúng là đồ bắt chước, chiếm đoạt thân phận của người ta lâu như vậy rồi mà vẫn chưa buông tha, còn muốn bắt chước, ai mà không biết nó đang toan tính gì chứ?”
Hả? Hứa Phỉ còn chưa hết ngơ ngác, nghe mọi người nói cũng không khỏi thương cảm cho cô gái bị chiếm đoạt thân phận, nhưng cô ta nghĩ mình dù sao cũng là bạn của, nếu không làm gì, có thể sau này sẽ không để ý đến mình nữa.
Nghĩ đến dáng vẻ tuấn tú của Tống Văn Viễn, Hứa Phỉ vẫn đuổi theo.