Đợi đến khi dọn dẹp xong, hành lang bên ngoài càng lúc càng náo nhiệt, Thẩm Ngưng Sơ lúc này mới tò mò hỏi: “Mọi người kích động như vậy là muốn đi đâu thế?”
“Cậu không biết sao? Mọi người đi ra sân thể dục giành chỗ, có một vị thủ trưởng muốn đến đọc diễn văn cho tân sinh chúng ta.” Cô gái lên tiếng tên là Vạn Xuân Vân, là người của đơn vị cầu đường được cử đến để học tập kiến thức về cầu đường.
Nói xong cô giục mọi người: “Chúng ta cũng đi nhanh lên, không thì lát nữa hết chỗ đẹp.”
Thẩm Ngưng Sơ không ngờ mọi người lại tích cực như vậy chỉ vì muốn đi nghe ông ngoại đọc diễn văn cho tân sinh, trong lòng bỗng chốc cảm thấy vô cùng tự hào: “Nếu mọi người thích, lát nữa có thể để anh ba tôi dẫn chúng ta đến thẳng lễ đài.”
Mấy người kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó lại nhìn Trần Luật một cái, thấy anh mặc quân phục, lẽ nào thật sự có thể sao?
“Thật sao?”
Thẩm Ngưng Sơ gật đầu: “Thật mà, người đọc diễn văn là ông ngoại tôi!”
Trời ơi, mọi người trong ký túc xá thật sự đã rất kiềm chế mới không hét lên: “Tiểu Sơ, cậu nhất định phải cho chúng tôi đứng ở vị trí đầu tiên đấy, chúng tôi muốn chào người anh hùng vĩ đại nhất.”
Thời điểm này, chiến tranh kết thúc chưa lâu, sự tôn kính dành cho các anh hùng vô cùng nồng nhiệt, bởi vì ai cũng biết cuộc sống yên bình hiện tại đều là công lao của những người anh hùng này.
Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng trong lý tưởng cao cả của họ, bản thân là một phần trong đó.
Đó chính là lý do vì sao quân nhân luôn được mọi người ngưỡng mộ.
Thẩm Ngưng Sơ nghe mọi người khen ngợi, trong lòng thật sự rất vui mừng thay cho ông ngoại, đương nhiên cũng vui mừng thay cho những người bảo vệ đất nước, bởi vì nhân dân căn bản không hề quên họ, là người nhà lính, cô cũng vô cùng tự hào kiêu ngạo.
Trái ngược với niềm tự hào của cô là người nhà lính, có người lại bắt đầu lấy thân phận này ra để khoe khoang.
"Kiều Kiều, thì ra vị thủ trưởng Trần kia là ông ngoại của cậu à?"
"Ôi chao, vậy chẳng phải từ nhỏ cậu đã được ngồi xe quân sự của ông ngoại đến trường rồi sao."
"Đúng vậy, mọi người xem đôi giày da này của Kiều Kiều nè, là do ông ngoại cậu ấy mua đấy, còn cả chiếc đồng hồ đeo tay này nữa, là quà ông ngoại tặng lúc cậu ấy tròn mười tám tuổi." Hứa Phỉ đứng trước mặt Tống Kiều, kéo tay Tống Kiều khoe khoang với mọi người.
Bây giờ một chiếc đồng hồ hiệu Hoa Mai có giá ít nhất một trăm tệ, cho nên người đeo được đồng hồ quả thật là rất ít.
Nghe vậy, mọi người càng thêm ngưỡng mộ.
Thẩm Ngưng Sơ và Trần Luật đi cùng một nhóm bạn học đến đây, vừa hay nghe được câu này, mấy người Vạn Xuân Vân không hề nghi ngờ thân phận của Thẩm Ngưng Sơ, mà tò mò hỏi: "Người kia cũng là người nhà của cậu sao?" Cô ấy hỏi Tống Kiều.
Thẩm Ngưng Sơ còn chưa kịp lên tiếng, Trần Luật đã cười lạnh: "Ông ngoại? Ông nội tôi chỉ có một đứa cháu gái ngoài là Thẩm Ngưng Sơ thôi, từ lúc nào lại có thêm một người nữa vậy?"
Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Luật, tuy rằng không quen biết nhưng nhìn anh mặc quân phục, lại toát ra khí chất chính trực, trong tiềm thức càng thêm tin tưởng anh hơn.
Hơn nữa lúc này đã có người nhận ra anh chính là người sĩ quan đi cùng thủ trưởng ở cổng trường, "Ơ kìa, chẳng lẽ Tống Kiều đang mạo danh người khác sao?"
Tống Kiều vừa nghe thấy giọng Trần Luật, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhất là khi nhìn thấy Trần Luật và Thẩm Ngưng Sơ cùng xuất hiện, cả người cô ta liền hoảng sợ.