Trần Luật ngồi dậy, hai tay xoa xoa mặt để đầu óc tỉnh táo hơn một chút rồi gật đầu: "Cậu đi đi."
Cố Khiếu Hành gật đầu, đang định ra ngoài thì lại không nhịn được nhắc nhở một câu: "Cậu đừng ngủ quên đấy, tôi cảm thấy không lâu nữa Trần Tố sẽ có động tĩnh thôi."
“Tôi biết.” Trần Luật nói xong lại tò mò hỏi một câu: “Làm sao cậu biết?”
Cố Khiếu Hành nói: “Vừa rồi Trần Tố bưng thau đi rửa mặt, lại đi đi về về hai lần, lần cuối cùng cô ấy đi qua tôi ngửi thấy một mùi hương.” Đó là mùi hương còn sót lại của kem dưỡng da.
Tuy rằng anh không dùng, nhưng bà ngoại và mẹ anh không thể thiếu những thứ này, anh vẫn có thể ngửi ra được.
Không cần phải nói đây là chuẩn bị ra ngoài.
Trần Luật nghe xong lập tức lấy lại tinh thần.
Cố Khiếu Hành cũng xoay người rời đi, sau đó chạy thẳng đến Ban vũ trang Nghi Châu, dự định mượn điện thoại của Ban vũ trang.
Mặc dù anh không biết Trần Tố muốn ra ngoài gặp ai, nhưng anh vẫn cho rằng là Đào Nhất Bình, vì vậy đến Ban vũ trang trực tiếp hỏi đồng đội ở Nam An, biết được Đào Nhất Bình căn bản không rời khỏi Nam An, lông mày nhíu lại.
“Xác định Đào Nhất Bình chưa rời đi?” Cố Khiếu Hành hỏi lại một lần nữa.
“Đồng chí Cố cứ yên tâm, người chắc chắn chưa rời đi, tạm thời hắn ta không có cách nào rời đi được.”
“Tại sao?”
“Mẹ hắn ta bị bệnh, vẫn luôn ở bệnh viện, hắn ta sau khi trở về vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc mẹ,. Người báo cáo đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Cố Khiếu Hành nhắc nhở đối phương nhất định phải giám sát chặt chẽ, có bất kỳ động tĩnh gì kịp thời liên lạc với người phụ trách bên này, bên kia bảo đảm tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót Cố Khiếu Hành mới cúp điện thoại.
Cố Khiếu Hành nghĩ đến Trần Tố còn đang ở nhà khách bên ngoài cũng không trì hoãn nhiều, trở về sau biết được Trần Tố vẫn còn ở nhà khách, nên gọi Trần Luật đi.
“Chúng ta không đợi nữa sao?” Trần Luật hỏi.
Cố Khiếu Hành nói: “Ra ngoài đợi.”
“Sao vậy? Trần Tố muốn đi rồi?” Trần Luật vội vàng đội mũ vừa mới lấy xuống lên, sau đó theo Cố Khiếu Hành rời đi.
Hai người sau khi ra ngoài cũng không đi xa, mà là ở gần đó.
Bởi vì Trần Tố đều quen biết hai người bọn họ, cho nên cũng không muốn để lộ bản thân.
Hai người từ lúc trời sáng đợi đến khi trời tối, lúc cho rằng sắp phải ra về tay trắng thì Trần Tố rốt cuộc cũng đi ra, lúc này đã là hơn chín giờ tối, Trần Tố là ngồi chuyến xe đầu tiên từ tỉnh thành đến Nghi Châu, ở nhà khách Nghi Châu ngủ hơn nửa ngày, đến tối mới trả phòng rời đi.
Trần Luật và Cố Khiếu Hành thấy vậy lập tức đuổi theo, nhưng mới đi được hai bước Cố Khiếu Hành lại dừng bước nói với Trần Luật: “Cậu đi theo trước đi, nhớ để lại dấu hiệu cho tôi.”
Hai người nhiều lần hợp tác làm nhiệm vụ, sớm đã có ăn ý, Trần Luật nghe vậy gật đầu tiếp tục đi theo Trần Tố, còn Cố Khiếu Hành thì lại quay trở lại Ban vũ trang địa phương.
Kết quả sau khi gọi điện thoại thì bên kia cho biết Đào Nhất Bình vẫn chưa rời đi.
Nhận được tin tức chắc chắn, Cố Khiếu Hành lại tiếp tục lần theo dấu hiệu Trần Luật để lại mà đi.
Đợi đến khi đuổi kịp Trần Luật thì anh cũng không đi xa, lúc này đã không thấy bóng dáng Trần Tố đâu, anh tưởng Trần Luật đã để lạc mất người: “Cậu để lạc mất người rồi?”
Trần Luật không ngờ Cố Khiếu Hành đến nhanh như vậy, nhưng nghe được lời anh nói, lập tức phản bác: “Không thể nào, cậu xem thường ai vậy?”