Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 117

“Đừng có giỡn nữa, người đâu?” Cố Khiếu Hành nhận được tin tức Đào Nhất Bình chưa rời đi, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sao có thể chưa rời đi được, vậy Trần Tố rốt cuộc muốn gặp ai?

Anh nóng lòng muốn biết, cho nên thái độ cũng không tốt lắm.

Trần Luật hướng cằm về phía lán cỏ trong thôn xa xa, “Vào trong đó rồi, xung quanh toàn là ruộng lúa thấp, không có gì che chắn, tôi không dám đến gần.”

Tuy nhiên khoảng cách không tính là xa, bên trong nếu có người nói chuyện dù nhỏ tiếng đến đâu cũng có thể nghe được, nhưng hiện tại không có chút động tĩnh nào, xem ra bây giờ vẫn chỉ có một mình Trần Tố.

Cố Khiếu Hành lúc này mới gật đầu, sau đó cùng Trần Luật lần lượt mượn bóng đêm ẩn nấp phía sau những tảng đá thấp.

Hai người đều không nói, trên cánh đồng yên tĩnh trống trải, ngoại trừ tiếng ếch nhái “ộp oạp”, xung quanh đều yên tĩnh vô cùng.

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai, Trần Luật nhỏ giọng nói: “Lão Cố, chúng ta thật sự không bị cho leo cây đấy chứ? Trần…”

“Có người tới.” Cậu ta còn chưa nói hết câu đã bị Cố Khiếu Hành vội vàng cắt ngang.

Trần Luật lập tức im bặt, sau đó cảnh giác chú ý xung quanh, không bao lâu thì từ bụi tre cách đó không xa đi ra một người đàn ông dáng người cao gầy.

Bởi vì trời tối, người đàn ông lại đi ngược sáng nên không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn dáng người có chút giống Đào Nhất Bình, nhưng mà anh đối với Đào Nhất Bình ký ức đã rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ anh ta cao tầm này.

Nhưng mà Đào Nhất Bình không phải còn ở Nam An sao? Từ Nam An đến Nghi Châu cho dù lái xe cũng phải ba bốn tiếng đồng hồ, huống chi buổi tối căn bản không có xe khách, sao có thể giống Đào Nhất Bình được, anh ta lại không biết bay.

Đang lúc Cố Khiếu Hành nghi ngờ thì Trần Tố trong lều cỏ dường như nghe thấy tiếng bước chân, đầu tiên là nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhận được hồi đáp liền vui mừng chạy ra, nhìn thấy người đàn ông gần trong gang tấc, lập tức nhào tới, giọng điệu vô cùng tủi thân: “Nhất Bình, sao giờ anh mới về?”

Nhất Bình? Đào Nhất Bình? Trốn trong bóng tối Cố Khiếu Hành và Trần Luật nhìn nhau, Trần Luật ra vẻ khẳng định, quả nhiên là Đào Nhất Bình, bây giờ bắt người sao?

Cố Khiếu Hành lập tức ngăn Trần Luật lại, khẽ lắc đầu, sao có thể là Đào Nhất Bình được, Đào Nhất Bình rõ ràng còn ở Nam An.

Nhưng mà ngay sau đó lại nhìn về phía đôi nam nữ đang thân mật bên cạnh lều cỏ, không phải Đào Nhất Bình thì là ai? Chẳng lẽ Trần Tố còn không nhận ra Đào Nhất Bình sao?

Trần Luật và Cố Khiếu Hành nhiều năm ăn ý, sau khi hưng phấn cũng phát hiện sắc mặt anh không đúng, ánh mắt ra hiệu một cái, ‘Lão Cố, chuyện gì vậy?’

Cố Khiếu Hành chỉ làm một động tác tạm thời không được manh động.

Trần Luật tất nhiên nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn không động, sau đó hai người yên lặng quan sát động tĩnh phía xa.

Lúc này Đào Nhất Bình rốt cuộc cũng lên tiếng: “Sao thế?”

Trần Tố có quá nhiều bất mãn và tủi thân, nhưng khi gặp được Đào Nhất Bình chỉ chọn hỏi điều quan trọng nhất: “Nhất Bình, thuốc anh đưa em lần trước còn xin người kia được nữa không?”

Lần này Đào Nhất Bình vì yểm hộ cho người nọ rời khỏi Tuyền Sơn, bản thân đã bị thương, người nọ nói Tuyền Sơn gần đây có biến, vì an toàn nên tạm thời bọn họ không thể có bất kỳ hoạt động nào, anh ta càng là tốt nhất ngay cả người cũng không nên gặp, anh ta cũng thật sự không còn cách nào mới mạo hiểm đến gặp Trần Tố.

Bây giờ nghe cô ta mở miệng muốn thứ này, không khỏi nghi ngờ: “Sao đột nhiên lại muốn cái này, không phải em nói…”

Bình Luận (0)
Comment