Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 118

“Bọn họ tìm được con gái ruột rồi.”

“Cái gì? Sao lại đột nhiên tìm được rồi.” Đào Nhất Bình nhớ rõ trước khi mình rời đi Trần Tố còn thề son sắt nói Trần Quý Uyên bọn họ tuyệt đối sẽ không biết con gái mình là người khác.

Trần Tố lắc đầu: “Chuyện này nói ra thì dài dòng, tóm lại bây giờ ngay cả đại viện em cũng không vào được.”

Sắc mặt Đào Nhất Bình có chút phức tạp, không ngờ đường dây Trần Tố mà mình vất vả duy trì, vậy mà lại biến thành một quân cờ vô dụng.

Lúc trước người nọ muốn mình ra tay thì anh ta đã cam đoan chắc nịch, chỉ cần Trần Tố ở trong tay mình, cấp trên muốn tình báo gì, anh ta đều có thể dễ dàng lấy được.

Kết quả bây giờ mình còn chưa có được gì thì Trần Tố đã phế rồi?

Bất cam và phẫn nộ tràn ngập trong lòng Đào Nhất Bình, hận không thể lập tức bóp c.h.ế.t Trần Tố, trong mắt đâu còn nửa phần tình nghĩa ngày xưa, cũng may là màn đêm che giấu sự hung ác, Trần Tố còn đang đặt tất cả hy vọng lên người Đào Nhất Bình.

“Nhất Bình, anh phải giúp em.”

Đào Nhất Bình nhẫn nại hỏi, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng: “Em lấy thứ này để làm gì?” Trần Tố dù sao cũng làm con gái của thủ trưởng mấy chục năm, anh ta không tin nhà họ Trần thật sự nhẫn tâm như vậy, mấy chục năm ơn dưỡng dục nói bỏ là bỏ sao?

Cũng có thể là do tính cách Trần Tố cố chấp, anh ta nghĩ đến nhiều năm trước, kỳ thật chỉ cần Trần Tố chịu cúi đầu thì anh ta đã không đến mức bị nhà họ Trần đuổi đi.

Chỉ cần còn cơ hội, anh ta kiên quyết không thể để mặc cho Trần Tố lại tùy hứng như vậy nữa.

Trần Tố nghe Đào Nhất Bình nói vậy tưởng anh ta đồng ý giúp mình, bèn đem chuyện Vương Đại Hoa đến tìm mình nói ra: “Loại người như bà ta cũng muốn ở lại thành phố, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, bà ta cũng xứng sao? Còn có con gái bà ta cũng muốn gả cho người thành phố, bệnh viện các anh không phải rất nhiều thanh niên độc thân sao? Anh tùy tiện tìm cho bà ta một người, đặt người trước mặt bà ta, nếu bà ta không biết điều thì cứ để bà ta bất tri bất giác biến mất.”

Dù Trần Tú Quyên là cháu gái ruột, nhưng nói trắng ra bà ta chẳng có chút tình cảm nào với gia đình đó, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến cuộc sống vinh hoa phú quý của mình, thì bà ta còn chẳng thèm ngó ngàng đến Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa.

Bây giờ lại còn có một người chị dâu chưa từng gặp mặt cũng muốn đến dọa nạt mình?

Đào Nhất Bình nghe Trần Tố nói xong thật sự muốn cười lạnh, hai mươi năm rồi người phụ nữ này vẫn chẳng khá lên được chút nào, ngu xuẩn đến mức vô phương cứu chữa, thảo nào bị nhà họ Trần nuôi dưỡng hơn ba mươi năm, vừa tìm được con gái ruột đã bị đá một phát bay màu.

Chẳng nói gì đến nhà họ Trần, ngay cả mình cũng không thể giữ bà ta lại.

Bọn họ đã có mệnh lệnh, một khi hết giá trị lợi dụng thì lập tức xử lý.

Đào Nhất Bình nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng dâng lên sát ý, nhưng hiện tại tình hình bên Tuyền Sơn không tốt, người đó vẫn án binh bất động, Trần Tố có giữ hay không, hắn ta cũng không dám tự ý quyết định.

Lần này lén lút đến gặp Trần Tố đã là vi phạm mệnh lệnh, nếu chuyện này lại xảy ra sai sót, hai mươi năm cố gắng của hắn ta sẽ đổ sông đổ bể.

Đào Nhất Bình nghĩ đến bản thân trước đây như con ch.ó hèn mọn nhất, ai cũng có thể đạp cho hai phát, từ khi gặp được người đó, vận mệnh của hắn ta mới hoàn toàn thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment