Dĩ nhiên là hắn anh ta cũng chỉ nói dăm ba câu, là một quân nhân, hắn biết rõ tình hình hiện tại, nếu không thể một kích tất sát, e là sẽ để lại hậu hoạn.
Đã có thể tạo ra hai người giống hệt nhau như vậy, e là đã nghĩ kỹ đường lui, hiện tại bọn họ còn chưa biết ở Tuyền Sơn là người nào, nếu hành động thiếu suy nghĩ, thật sự quá bị động.
Chờ Trần Luật bình tĩnh lại, Cố Khiếu Hành mới nói: “Về trước đã.”
Trần Luật không cam lòng đá một cái vào tảng đá vừa nãy nấp, lập tức đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhịn không được chửi thầm một câu.
Lúc hai người về đến nơi, Trần Tố đã quay về nhà khách, hiện tại không cần thiết phải ở lại Nghi Châu nữa, vì vậy Cố Khiếu Hành và Trần Luật lái xe thẳng về thành phố suốt đêm.
Bây giờ biết có hai, tạm thời bọn họ không trực tiếp theo dõi, có thể thấy này là một người rất cẩn thận, nếu cứ theo dõi như vậy rất dễ bị lộ.
Dù sao cũng biết hắn ta muốn đến Nam An tìm một khác, bọn họ chỉ cần chờ ở đó, đến lúc hai người gặp nhau, là có thể tóm gọn.
————
Hôm nay là tiệc sinh nhật, Thẩm Ngưng Sơ dậy từ rất sớm.
Kỳ thực hôm nay chỉ là gia đình cùng bạn bè thân thiết ăn một bữa cơm.
Sau đó là mang theo bánh kẹo đi thăm hỏi hàng xóm láng giềng, coi như chính thức chào hỏi mọi người, cho dù không quen biết cũng không thể thay đổi việc mẹ con Thẩm Ngưng Sơ là người nhà họ Trần.
Nhưng người mình thường rất coi trọng nghi lễ, cho dù là nhận người thân hay là gì đó, đều phải chính thức giới thiệu cho mọi người biết, như vậy mới xem như thật sự thừa nhận chuyện này.
Đương nhiên đây là đối ngoại, ý của ông bà ngoại là muốn các bậc trưởng bối đến xem qua Thẩm Ngưng Sơ và mẹ, hai hậu bối chân chính của nhà họ Trần, còn có chính là muốn Thẩm Ngưng Sơ làm quen thêm vài người bạn cùng trang lứa trong đại viện, dù sao thì nơi này đối với Thẩm Ngưng Sơ mà nói là một môi trường hoàn toàn mới, quen biết thêm bạn bè cũng tốt.
Ban đầu Thẩm Ngưng Sơ và mẹ đều không muốn rình rang, nhưng biết được tấm lòng yêu thương của ông bà ngoại, Thẩm Ngưng Sơ và mẹ tự nhiên cũng không tiện từ chối.
Sân sau nhà khá rộng rãi, hôm nay chuẩn bị bốn năm bàn tiệc, ngoài người thân trong gia đình, còn có bà Hồ, ông Thái, những bậc trưởng bối tuy không phải ruột thịt nhưng lại hơn cả ruột thịt ngồi cùng bàn.
Còn lại là mời thêm vài gia đình trong đại viện ngày thường quan hệ tốt, còn có một số đồng nghiệp cũ, bạn chiến đấu của ông ngoại.
Không lâu sau khi Thẩm Ngưng Sơ dậy, khách mời lần lượt đến.
Trần Quý Uyên cùng mẹ con Thẩm Ngưng Sơ đứng ở cửa đón khách, trước đây tự mình phụ trách dự án cũng từng trải qua nhiều trường hợp lớn, vì vậy khi đối mặt với những người thân quen lần đầu gặp mặt cũng không hề rụt rè, rất tự nhiên chào hỏi mọi người.
Trần Uyển Trân không được như con gái, nhưng cũng rất khéo léo đứng bên cạnh, tuy ít nói nhưng lại rất hay cười.
Sau khi khách vào nhà, ai nấy đều khen ngợi hai mẹ con, đương nhiên sau khi chính thức ngồi xuống, biết được năm đó con bé bị tráo đổi, những năm qua hai mẹ con vẫn luôn sống ở quê, mọi người lại lộ vẻ thương xót.
Đặc biệt là đối với chuyện Trần Uyển Trân tuổi còn trẻ đã phải chịu cảnh góa bụa, một người dì họ bà con nắm lấy tay bà, nước mắt lưng tròng, nếu không phải nghĩ đến hôm nay là tiệc sinh nhật của Thẩm Ngưng Sơ, e rằng đã không kìm nén được.
“Khổ thân con quá, về đến nhà rồi, chúng ta đều là người thân của con, đừng sợ gì nữa.” Dì họ cũng là quả phụ, thấu hiểu nỗi khổ của người phụ nữ góa bụa, nên càng thêm thương xót cho đứa cháu gái này.