Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 224

Thẩm Ngưng Sơ không ngờ hai người lớn như vậy rồi mà vẫn còn trẻ con như thế, vội vàng nói: “Không cần mua đâu, đây là con thiết kế cho mẹ, còn có cả bà ngoại nữa.” Bao gồm cả mợ và mọi người.

Cô và mẹ về nhà thì cả nhà đều đối xử rất tốt với hai mẹ con, nào là cho tiền cho quà, ngày thường có gì ngon bổ đều nghĩ đến hai mẹ con trước.

Tình cảm gia đình là cho đi và nhận lại, đương nhiên Thẩm Ngưng Sơ cũng muốn chuẩn bị chút gì đó cho mọi người, đúng lúc bà ngoại nói muốn may quần áo mới, cô muốn tự tay thiết kế, coi như mượu hoa cúng Phật.

Mọi người đều là người trong nhà nên Trần Luật và Cố Khiếu Hành cũng không tranh giành nữa, nhưng nói nếu vải không đủ thì cùng đi mua, dù sao thì đây là lần đầu tiên gia đình đón Tết, lại là chuẩn bị quà cho mọi người, phải chuẩn bị cho đủ.

Thẩm Ngưng Sơ đang hứng chí, ăn cơm tối xong lại hí hoáy một lúc, sau đó nghĩ đến việc Cố Khiếu Hành phải dậy sớm nên mới lưu luyến không rời mà theo anh về nhà.

Thời buổi này chẳng có gì giải trí, tuy trong nhà có ti vi, đài cát-sét nhưng ti vi chỉ xem được một kênh mà còn là đen trắng, Thẩm Ngưng Sơ chẳng có hứng thú gì.

Vì vậy, sau khi về nhà, hai vợ chồng tắm rửa xong thì chui vào phòng ngủ.

Trong nhà đốt lò than, ngoài ống khói có chỗ thông gió ra thì các cửa sổ đều đóng kín mít, hôm nay vì phải đun nước tắm nên lò than được đốt lớn hơn, trong nhà nóng không chịu nổi.

Cố Khiếu Hành tắm xong thì chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ màu đen ở trong nhà, để lộ bờ vai và cánh tay rắn chắc, dưới ánh đèn sợi đốt, cơ bắp càng thêm rõ ràng.

Thẩm Ngưng Sơ vẽ một lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cảnh tượng mãn nhãn này, hơn nữa cảnh tượng mãn nhãn này lại là chồng mình, cô không khách sáo chút nào, nhìn chằm chằm không chớp mắt, thậm chí còn gọi Cố Khiếu Hành lại gần sờ soạng cơ bắp rắn chắc của anh.

Đột nhiên cô phát hiện ra thân hình Cố Khiếu Hành chẳng phải là kiểu người mẫu điển hình sao? Thế này mà không thiết kế cho anh một bộ quần áo thì thật có lỗi với bản thân.

Thẩm Ngưng Sơ chỉ cần học được một kỹ năng nào đó là y như rằng muốn vùi đầu vào đó hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Cố Khiếu Hành nghe vợ nói muốn may quần áo cho mình thì đương nhiên là vui rồi, nhưng nhìn đôi bàn tay trắng nõn nà của cô đặt trên cánh tay mình thì lại không nỡ để cô suốt ngày làm bạn với kim chỉ.

Phải biết rằng thứ đó không chỉ hại mắt mà còn rất hại tay.

Trước đây, anh từng thấy rất nhiều người trong sân khâu đế giày bị kim đ.â.m vào tay rất nhiều lỗ.

"Quần áo của anh thì không cần may đâu, dù sao ngày thường chúng ta đều mặc quân phục." Cố Khiếu Hành vừa nói vừa bóp nhẹ bàn tay mềm mại của vợ.

"Nhưng em muốn may." Lúc này Thẩm Ngưng Sơ đang hăng say, không gì có thể ngăn cản được cảm hứng thiết kế đang tuôn trào của cô.

Vẻ mặt này của cô toát ra khí thế ai mà ngăn cản chính là đối địch với tôi, Cố Khiếu Hành bất lực, nhưng cũng thật sự không nỡ để cô ngày đêm vất vả, may vá thật sự không nhẹ nhàng như vậy.

Đột nhiên anh nhìn thấy trong tủ quần áo đang mở có treo một chiếc quần đùi, đây là thứ duy nhất không được phát, may cũng đơn giản, anh cúi đầu nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ nói: "Muốn may thì may hai cái quần đùi đi."

"Nhưng bây giờ là mùa đông..." Thẩm Ngưng Sơ còn đang nghĩ xem người này khi nào thì mặc quần đùi? Vừa định nói thì bỗng nhiên phản ứng lại, hóa ra anh đang nói đến quần lót.

"Cái này em không có kinh nghiệm, nếu xấu thì anh đừng trách em nhé." Thẩm Ngưng Sơ liếc nhìn chân Cố Khiếu Hành, áo khoác thì cô đã xem không ít, nhưng quần lót nam thì cô chưa từng xem qua, đây chẳng phải là làm khó người ta sao?

Bình Luận (0)
Comment