"Không sao." Cố Khiếu Hành kéo Thẩm Ngưng Sơ lại gần, ghé vào tai cô nói: "Đẹp hay xấu thì cũng chỉ có em nhìn thôi." Ý anh là chỉ cần em không chê là được.
Thẩm Ngưng Sơ:... Lần này khó rồi đây, cô là một người cực kỳ coi trọng ngoại hình, nếu quá xấu thì cô cũng sẽ chê! Nhưng mà lời này có nên nói ra không nhỉ?
Cố Khiếu Hành thấy Thẩm Ngưng Sơ đứng im tại chỗ, nên tò mò nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Ngưng Sơ nói: "Nếu xấu thì em vẫn sẽ chê."
Cố Khiếu Hành khựng lại một chút, sau đó nói: "Không sao, anh sẽ không chê."
Anh cứ tưởng Thẩm Ngưng Sơ nói là chê mình may xấu.
"Không phải, ý em là em sẽ chê anh khi anh mặc chiếc quần xấu xí đó..." Thẩm Ngưng Sơ cảm thấy sau khi nói xong câu này, mình như biến thành một cô gái tồi tệ, nên không dám nhìn Cố Khiếu Hành.
Cố Khiếu Hành hít sâu một hơi, ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: “Vậy em có thích người khác không?”
“Chưa đến mức đó.” Thẩm Ngưng Sơ nhìn khuôn mặt điển trai của Cố Khiếu Hành, chưa đến mức vì anh ăn mặc không đẹp mà thích người khác, dù sao có thể đẹp trai như vậy cũng không dễ dàng, còn hợp gu thẩm mỹ của cô, điều này rất hiếm có.
Cố Khiếu Hành nghe vậy liền đưa tay sờ lên mặt Thẩm Ngưng Sơ rồi hỏi: “Vậy là thích anh, là thích mặt anh?”
“Thân hình cũng rất thích.” Thẩm Ngưng Sơ vô cùng thành thật trong chuyện này.
Cố Khiếu Hành nghe vậy trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.
Ánh đèn sợi đốt không tính là sáng, nhưng lại chiếu rõ ràng mọi tâm trạng của Cố Khiếu Hành, bởi vì lớn hơn Thẩm Ngưng Sơ vài tuổi, trước đây lại mang danh nghĩa là anh trai nên gần như có cầu tất ứng với cô.
Trước mặt anh, Thẩm Ngưng Sơ có thể vui vẻ là chính mình, thậm chí có thể nói là muốn làm gì thì làm, dù sao chỉ cần không phạm sai lầm về nguyên tắc, Cố Khiếu Hành đều có thể bao che cho cô.
Chính vì có sự nuông chiều dung túng của anh, tính cách Thẩm Ngưng Sơ càng ngày càng được nước lấn tới, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của Cố Khiếu Hành lúc này, Thẩm Ngưng Sơ có chút áy náy.
Dường như biểu hiện của cô không hề thích anh.
Thẩm Ngưng Sơ nhìn thấy dáng vẻ của Cố Khiếu Hành, biết lời nói của mình có vẻ hơi tổn thương anh, vội vàng nhào tới ôm anh làm nũng: “Em thích mọi thứ của anh.”
Cố Khiếu Hành không có nguyên tắc gì với Thẩm Ngưng Sơ, cô như thế nào anh cũng thích muốn chết, huống chi còn làm nũng với anh, hơn nữa rõ ràng cô cũng sợ anh buồn nên cố ý làm nũng dỗ dành anh.
Sự dỗ dành như vậy sao anh có thể không vui cho được? Vì vậy, những lời nói khiến anh khó chịu vừa rồi trong nháy mắt đã tan biến, nhưng vẫn ôm cô hỏi một câu: “So với mặt và thân hình thì sao?” Ý anh là so với tất cả mọi thứ khác, cô thích mặt và thân hình anh hơn sao.
Cái này…
Thẩm Ngưng Sơ nhìn người đàn ông hỏi với vẻ mặt chân thành, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nếu cô nói mặt và thân hình quan trọng hơn, chắc chắn anh sẽ lại buồn.
Nhưng sự thật là cô phải chú ý đến khuôn mặt của anh trước tiên.
Kỳ thực không cần cô nói rõ, Cố Khiếu Hành cũng biết ý cô là gì, nhưng nghĩ lại ít nhất mình vẫn có điểm thu hút cô, liền đưa tay véo tai cô gái trong lòng: “Vậy anh phải giữ gìn thật tốt thân hình và khuôn mặt mà em thích.”
Thẩm Ngưng Sơ vùi đầu vào lòng Cố Khiếu Hành cười khúc khích, thêm mắm dặm muối nói: “Vậy anh phải giữ gìn thật tốt đấy.”
Vì chuyện tối nay mà Thẩm Ngưng Sơ thật sự đã may cho Cố Khiếu Hành mấy chiếc quần lót, thứ này thật sự rất thích hợp để luyện tay nghề, làm ra cũng không xấu, thậm chí có chút đẹp mắt, nếu đường chỉ không bị lệch thì quả thực có thể gọi là hoàn mỹ.