Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 235

"Ngưng Sơ, con còn nhớ cha con trông như thế nào không?" Trần Uyển Trân lải nhải nói một hồi lâu rồi quay sang hỏi con gái một cách dịu dàng.

Thẩm Ngưng Sơ đều đặt ảnh của cha trong nhà, thường xuyên nhìn nên đương nhiên sẽ không quên, tuy cô và cha không ở bên nhau lâu, nhưng trong ký ức sâu thẳm luôn nhớ có một người đàn ông mặc quân phục cao to đẹp trai, mỗi lần về nhà đều gọi tên cô và mẹ từ xa, khi nhìn thấy cô thì sẽ lập tức ngồi xổm xuống để cô cưỡi lên cổ, ông cứ như vậy chở cô trên lưng, một tay dắt mẹ đi về nhà.

Tuy cha không ở nhà nhiều, nhưng tình yêu thương của cha dành cho cô chưa bao giờ thiếu vắng.

"Con nhớ, cha con rất đẹp trai." Lại còn hay cười, hàm răng trắng bóng, nhìn thấy hai mẹ con từ xa đã cười toe toét, hàm răng trắng đến chói mắt.

Chuyện của Thẩm Bách Bình, Trần Uyển Trân cả đời này bà cũng không thể nào quên, điều này dĩ nhiên Tống Chiêu Huy cũng biết, bất quá sống đến cái tuổi này rồi chú ấy cũng đã sớm thản nhiên lắm rồi, vì chuyện này mà trước khi kết hôn hai người còn cùng nhau đi tế Thẩm Bách Bình một chuyến.

Bởi vì chuyện Tống Chiêu Huy năm ngoái bị thương, nên lần này chú ấy cũng đã xin giải ngũ, vừa hay là sau khi kết hôn với Trần Uyển Trân thì sẽ đến đơn vị mới nhậm chức.

Căn nhà được phân cho chú ấy ở phía Tây thành phố, nhưng chú ấy không lấy, mà chuyển về ở căn nhà cũ của mình, tuy là nhà cũ nhưng năm ngoái mới sửa sang lại, xây thêm thành căn nhà hai tầng gạch đỏ, cách đại viện không xa, chỉ cách một con đường lớn.

Cả nhà như vậy vẫn giống như chưa từng bị chia cắt.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ hè, mùa hè năm nay nóng kinh khủng, nhưng mấy hôm trước Tống Chiêu Huy có gửi cho Thẩm Ngưng Sơ một cái quạt điện, đây là do nhà máy quốc doanh mà chú ấy đến nhậm chức sản xuất.

Lại còn nhờ người ta từ nhà máy ở Hải Thành chuyển đến một cái tủ lạnh, điều này khiến Thẩm Ngưng Sơ vui mừng khôn xiết, rảnh rỗi là lại ở nhà tự làm một ít kem que trái cây gì đó.

Ngày nào Cố Khiếu Hành về nhà cũng được nếm thử kem que vị mới, đây có thể coi là những ngày tháng tươi đẹp nhất của mùa hè.

Buổi tối ăn cơm xong, Thẩm Ngưng Sơ lại lấy một que kem trái cây ra làm thành đá bào, ăn kèm với trái cây theo mùa, hai người ngồi trong phòng khách vừa nghe radio vừa trò chuyện.

Cái quạt điện kia thì vẫn chưa dùng đến, bởi vì bình thường Cố Khiếu Hành thích quạt cho Thẩm Ngưng Sơ hơn.

Nói tới nói lui khẳng định là không thể nào không nhắc đến chuyện của mẹ, từ sau khi Trần Uyển Trân và Tống Chiêu Huy kết hôn, Thẩm Ngưng Sơ có thể nhìn thấy rõ ràng mẹ đã tròn trịa hơn, thật ra thì ở nhà ông bà ngoại cũng đã có chút rồi, bây giờ trải qua nửa năm, càng rõ ràng hơn.

Bởi vì mẹ chỉ cần hơi có hứng thú với thứ gì đó là Tống Chiêu Huy sẽ mua cho bằng được, ví dụ như hồi mùa xuân, trong nhà đều mua mấy túi mấy túi một lần.

Mẹ căn bản là ăn không hết, chú ấy còn mua thêm cho mẹ mấy túi nữa, ăn đến nỗi bây giờ Thẩm Ngưng Sơ không dám nghĩ đến thứ đó nữa.

Tống Chiêu Huy bây giờ quản lý nhà máy quốc doanh có đến mấy vạn người, tiền lương còn nhiều hơn trước kia, chú ấy và Trần Uyển Trân lại không định sinh con nữa, trước khi kết hôn còn đặc biệt đi triệt sản, cho nên tiền kiếm được đều dùng để nuôi vợ, có thể tưởng tượng được là nuôi đến mức nào rồi.

Cũng chỉ là nộp sổ tiết kiệm thôi, nếu mà không nộp thì chắc chắn là còn tiêu nhiều tiền hơn nữa.

 

Bình Luận (0)
Comment