Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 236

Thấy mẹ sống tốt như vậy Thẩm Ngưng Sơ cũng yên tâm rồi, trước kia Thẩm Ngưng Sơ còn lo lắng mình kết hôn rồi mẹ sẽ buồn, dù sao thì hai mẹ con nương tựa vào nhau lâu như vậy.

Bây giờ xem ra cũng không cần lo lắng nữa, hơn nữa nhìn thấy mẹ ngày nào cũng vui vẻ, Thẩm Ngưng Sơ cũng có thể nhìn ra Tống Chiêu Huy là thật lòng yêu thương mẹ.

Mặc dù theo lời mẹ nói thì toàn bộ mạch truyện đều đã thay đổi, nhưng mà tình cảm của chú Tống dành cho mẹ vẫn không hề thay đổi.

Cố Khiếu Hành nghe vợ nói hài lòng về chú Tống như vậy, lại khẽ nói một câu: "Thật ra đội trưởng Tống còn làm rất nhiều việc."

"Còn gì nữa ạ?" Thẩm Ngưng Sơ một tay chống cằm nhìn Cố Khiếu Hành hỏi.

Cố Khiếu Hành cũng không giấu giếm, đem chuyện của Tống Chiêu Huy nói hết ra, bao gồm cả việc chú ấy giải ngũ cũng là vì mẹ.

Bởi vì chuyện của ba vợ, mẹ vợ thật ra vẫn luôn không yên tâm lắm về việc làm trong quân đội, kể cả lúc đó anh muốn theo đuổi Thẩm Ngưng Sơ, thật ra mẹ cũng không hài lòng lắm.

Cho nên để cho bà yên tâm, Tống Chiêu Huy mới xin giải ngũ.

Thẩm Ngưng Sơ nghe xong lời này càng thêm yên tâm, Cố Khiếu Hành thấy vậy cũng đưa tay xoa đầu vợ: "Cho nên, em cứ yên tâm đi."

Anh biết chuyện mẹ vợ tái giá Thẩm Ngưng Sơ vẫn còn có chút lo lắng, dù sao cũng sợ người ta nói ra nói vào làm đội trưởng Tống d.a.o động.

Dù sao đội trưởng Tống cũng chưa kết hôn, hai người lại không sinh con, điều kiện nhà họ Tống lại tốt, cho dù mẹ và chú Tống kết hôn rồi, vẫn có những người lắm chuyện muốn giới thiệu đối tượng cho chú ấy.

Thậm chí còn nói những lời chia rẽ đến tận tai bố mẹ chú Tống.

Cố Khiếu Hành vừa về đến nhà đã nghe vợ cằn nhằn mấy lần, lần này anh biết chuyện nên vội vàng về chia sẻ với vợ.

Ba Tống vì mẹ như vậy, sao có thể vì mấy lời đàm tiếu mà lung lay?

Biết được chuyện này, Thẩm Ngưng Sơ làm sao giấu nổi, hôm sau liền “chạy vội” đến chỗ mẹ kể hết mọi chuyện.

“Mẹ, chú Tống thật sự rất tốt.”

Trần Uyển Trân nghe xong, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, thuận theo lời con gái gật đầu: “Lão Tống, ông ấy thật sự rất tốt.” Nho nhã khiêm tốn, một vị giám đốc nhà máy lớn như vậy mà về đến nhà không hề có chút khí thế nào, thậm chí còn chủ động giúp bà rửa chân.

Nói đến những chuyện này, Trần Uyển Trân có chút ngượng ngùng trước mặt con gái, nhưng sợ con gái lo lắng nên cũng không giấu diếm gì.

Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ vui cười không ngớt, một người phụ nữ có hạnh phúc hay không đều có thể nhìn ra từ nét mặt và lời nói cử chỉ của họ.

Thẩm Ngưng Sơ thấy mẹ hiện tại sống rất tốt, nên đối với Tống Chiêu Huy cũng giống như cha ruột.

Điều này khiến Tống Chiêu Huy thụ sủng nhược kinh, buổi tối cả nhà cùng nhau ăn cơm, Tống Chiêu Huy liền lấy ra một bản di chúc, nói rõ sau trăm năm của mình, tất cả mọi thứ đều để lại cho Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ.

Tuy chuyện này nói ra còn sớm, nhưng ông vẫn cảm thấy nói trước cũng không sao, dù sao nhà ông còn có cháu trai cháu gái.

Tuy quan hệ cả nhà coi như cũng không tệ, nhưng ai có thể nói trước được chuyện tương lai, bởi vì lần này ông kết hôn không sinh con, có một người cháu trai còn nói có thể nhận nuôi một đứa con trong nhà.

Lúc đó tuy ông trực tiếp từ chối, nhưng ông và Trần Uyển Trân nói là vợ chồng nửa đường, một khi ông không còn, một mình bà phải đối mặt chính là cả nhà họ Tống.

Trần Uyển Trân thấy vậy, hốc mắt có chút đỏ lên: “Lão Tống, ông làm vậy là có ý gì?” Chẳng lẽ bà vì tham lam tiền tài của ông mới ở bên ông sao?

Bình Luận (0)
Comment