Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 240

Chuyện mang thai của Thẩm Ngưng Sơ hiện tại không còn là chuyện của hai vợ chồng nữa, mà là chuyện của cả nhà.

Ban đầu, Trần Quý Uyên và Chu Vân Thanh muốn đón cháu gái ngoại về nhà ở, như vậy nhà đông người cũng tiện chăm sóc, nhưng bị Thẩm Ngưng Sơ từ chối, cô sợ ông bà ngoại lo lắng thái quá, chuyện bé xé ra to, như vậy cô rất áp lực.

Hồ Đức Dung biết cặp vợ chồng son này đã quen nũng nịu, chắc chắn không muốn ở chung với cả nhà, nhưng bà vẫn gọi riêng cháu ngoại về dặn dò.

“Trong nhà không phải còn một phòng trống sao? Bà đi dọn dẹp cho con, sau này con ngủ riêng bên cạnh.” Hồ Đức Dung thấy cháu ngoại dính vợ như sam, hiện tại Tiểu Sơ lại mới mang thai sợ nó không hiểu chuyện quậy phá con bé.

Nghe vậy, Cố Khiếu Hành nhíu mày, còn phải ngủ riêng? Ai quy định?

Hồ Đức Dung thấy nó không hài lòng liền nói: “Tiểu Sơ còn chưa được ba tháng, thân thể yếu ớt lắm, không chịu được quậy phá đâu con biết không?”

Cố Khiếu Hành bất mãn liếc nhìn bà ngoại: “Bà ngoại, trong lòng bà cháu lại là người không hiểu chuyện như vậy sao?” Đó là vợ anh, anhcòn không nỡ động vào, nói gì đến quậy phá?

“Chuyện này không nói trước được.” Hồ Đức Dung cũng không hề chiều chuộng cháu trai.

Chuyện ngủ riêng chắc chắn là không thể nào, từ ngày cưới đến giờ, anh và vợ ngay cả chăn cũng chưa từng đắp riêng, sao có thể ngủ riêng phòng được?

Cho nên, dưới sự đảm bảo hết lời của Cố Khiếu Hành, Hồ Đức Dung cũng xuôi lòng, thấy bà ngoại đã đồng ý, anh vội vàng nói không ngủ riêng phòng cũng tiện chăm sóc Thẩm Ngưng Sơ hơn.

Anh cũng đã tìm hiểu qua, biết phụ nữ mang thai cơ thể có rất nhiều thay đổi, một phen tự khen ngợi khiến Hồ Đức Dung cũng tin tưởng, quả thực cần có người chăm sóc mới được.

Hơn nữa, nhìn đôi vợ chồng son từ lúc kết hôn đến giờ lúc nào cũng quấn quýt bên nhau, Hồ Đức Dung cũng sợ suy nghĩ của mình phá hỏng tình cảm của đôi trẻ.

Dù sao cháu trai cũng đã đảm bảo, đứa nhỏ này quả thật như lời nó nói, từ nhỏ đã không khiến người khác phải bận tâm, tin tưởng một lần cũng không sao.

Buổi tối về nhà, Cố Khiếu Hành còn không nhịn được mà mè nheo mách với vợ, Thẩm Ngưng Sơ nghe xong liền bật cười, còn trêu chọc: “Thật ra ngủ riêng cũng tốt mà.”

Cố Khiếu Hành trợn mắt, không thể tin nổi nhìn vợ: “Em có con rồi thì không cần anh nữa sao?”

Thẩm Ngưng Sơ cười hì hì đáp: “Không phải sợ ảnh hưởng đến anh ngủ không ngon sao?”

“Không đâu!” Cố Khiếu Hành kiên quyết nói không ngủ chung giường với vợ mới là ngủ không ngon.

Thẩm Ngưng Sơ cũng không nói gì thêm, nhưng mấy ngày sau đó cứ liên tục trêu chọc Cố Khiếu Hành đến phát điên, nhưng mỗi lần đến lúc cao trào lại tàn nhẫn nhắc nhở anh là cô đang mang thai.

Cho dù như vậy, Cố Khiếu Hành vẫn ôm chặt lấy cô không chịu buông tay, nhưng có một lần, Thẩm Ngưng Sơ nhìn thấy mặt anh đỏ bừng, lại không nhịn được mà động lòng thương xót, một khi đã động lòng thì không xong rồi, ngược lại khiến bản thân mệt mỏi rã rời, ngày hôm sau cầm đũa tay còn run lên.

Từ đó về sau, cô cũng không dám trêu chọc anh nữa, Cố Khiếu Hành được lợi thì càng thêm không biết sợ là gì, nhưng đến hơn năm tháng thì anh đã thu liễm lại, bởi vì có một đêm, Thẩm Ngưng Sơ bị chuột rút đến mức tỉnh giấc, nhìn thấy vợ đau đớn như vậy, anh đau lòng không thôi, làm sao còn dám để cô chịu một chút mệt nhọc nào nữa.

——————

Tuy đã sang xuân, nhưng đợt rét nàng Bân khiến thời tiết lại giảm xuống 0 độ, sau khi Thẩm Ngưng Sơ đi học lại, ngoài việc học, còn phải bắt đầu xác định công việc.

Bình Luận (0)
Comment