Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 241

Thời đại học công nông binh, ngành nghề được chọn lựa cơ bản đã định sẵn hướng đi công việc.

Thẩm Ngưng Sơ học ngành cầu đường, sau khi tốt nghiệp chắc chắn là phải vào công ty cầu đường.

Hơn nữa, cây cầu phụ do cô thiết kế còn có một số chức năng được đánh giá là tối ưu nhất, không đi làm cũng không được.

Vì vấn đề thời gian gấp rút, học xong học kỳ này là phải đến công ty cầu đường, cho nên trước đó hồ sơ của cô phải được nộp lên công ty trước.

Vạn Xuân Vânthì đơn giản hơn, cô ấy vốn là nhân viên xuất sắc được công ty cầu đường đề cử.

Vạn Xuân Vân mấy người thì được điều động đến những đơn vị xây dựng khác, tình bạn học chung hai năm ngắn ngùi cũng theo mùa hè đến gần mà sắp phải chia tay.

Mà cũng may là mọi người đều ở trong tỉnh, sau này muốn gặp cũng tiện.

Đến lúc chính thức tốt nghiệp thì Thẩm Ngưng Sơ cũng mang thai gần tám tháng rồi, bên đơn vị xem xét đến việc Thẩm Ngưng Sơ sắp sinh con, nên cho Thẩm Ngưng Sơ nghỉ sớm, bảo Thẩm Ngưng Sơ sinh con xong nghỉ ngơi hai tháng rồi mới đến báo cáo.

Xét cho cùng là người được đơn vị ưu tiên chọn lựa, cho nên dù không đến vẫn được trả lương.

Thẩm Ngưng Sơ đi làm xong thủ tục, biết được chuyện này thì vui mừng khôn xiết, Thẩm Ngưng Sơ cũng là người có lương rồi, nên về nhà còn hào phóng muốn mời Cố Khiếu Hành đi ăn.

Chúc mừng vợ yêu có lương, Cố Khiếu Hành nhất định sẽ không từ chối, không chỉ không từ chối, còn mua quà chúc mừng.

Hai người chọn một nhà hàng quốc doanh lớn nhất tỉnh thành, trước kia là tửu lâu rất nổi tiếng ở địa phương, sau này về tay nhà nước quản lý, nhưng đầu bếp xào nấu vẫn là những người trước kia, làm món ăn địa phương rất chính tông.

Thẩm Ngưng Sơ từ khi mang thai thèm nhất là món này, thời buổi này không có gì là công nghệ hay độc hại, dù là nhà hàng cũng là nguyên liệu thật.

Mang thai ăn cũng không có vấn đề gì, hơn nữa nhân viên phục vụ thấy cô mang thai còn dặn dò đầu bếp một tiếng, đầu bếp còn đổi vị một chút cho phù hợp.

Cho nên từ khi mang thai, hai vợ chồng thành khách quen ở đây, tuy tiêu xài cao nhưng trong mắt Cố Khiếu Hành cũng không đáng là gì, cái gì cũng không bằng vợ vui vẻ là quan trọng.

Hôm nay hai người vừa đi đến cửa, đột nhiên từ bên cạnh chạy ra một người phụ nữ mặc áo hoa, tóc tai rối bù, vốn là chạy về phía Thẩm Ngưng Sơ, nhưng khi nhìn thấy Cố Khiếu Hành đang chắn trước mặt Thẩm Ngưng Sơ thì lại sợ hãi lùi lại mấy bước.

Sau đó lại cười điên dại, chỉ là lúc cười ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngưng Sơ, vừa sợ hãi lại vừa không muốn rời đi.

Lúc này Thẩm Ngưng Sơ mới nhìn rõ, thì ra là Trần Tú Quyên.

Cố Khiếu Hành không chú ý nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy người nọ bẩn thỉu, xông vào sợ đụng phải vợ mình, anh chắn trước mặt Thẩm Ngưng Sơ.

Mãi đến khi Thẩm Ngưng Sơ gọi tên Trần Tú Quyên, Cố Khiếu Hành mới liếc nhìn cô ta một cái, anh đối với Trần Tú Quyên không quen thuộc lắm, chỉ gặp qua hai lần.

Nhưng anh trí nhớ rất tốt, đã nhìn qua thì sẽ không quên.

Lúc này từ xa chạy tới hai người đàn ông trẻ tuổi mặc vải lao động màu xanh đen, một trái một phải kẹp Trần Tú Quyên lại, sau đó lại xin lỗi Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ: “Hai vị đồng chí ngại quá, chị dâu nhà tôi đầu óc có chút vấn đề, không đụng phải hai người chứ?”

Cố Khiếu Hành thấy hai người đàn ông có vẻ thật thà, lắc đầu, ôm vợ vào lòng, lắc đầu: “Không có.”

Nghe vậy, hai người đàn ông cũng không nán lại lâu, trực tiếp kẹp Trần Tú Quyên đi.

Bình Luận (0)
Comment