Thẩm Ngưng Sơ không vội rời đi, mà nhìn Trần Tú Quyên một cái, luôn cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn mình chằm chằm có gì đó rất kỳ lạ.
“Sao vậy?” Cố Khiếu Hành thấy vợ không đi, tưởng là bị dọa.
Thẩm Ngưng Sơ còn chưa kịp nói, ông lão bán kem bên cạnh đã lên tiếng: “Đồng chí yên tâm, người này điên điên khùng khùng ở con đường này đã lâu rồi, chưa từng nghe nói cô ta làm hại ai.”
Câu nói này khiến Thẩm Ngưng Sơ có chút tò mò, vốn dĩ Thẩm Ngưng Sơ không có gì tò mò về Trần Tú Quyên, cô ta có điên hay không cũng không liên quan gì đến Thẩm Ngưng Sơ, chỉ là nghĩ đến ánh mắt kỳ lạ của cô ta lúc nãy, bèn mua một cây kem ở chỗ ông lão rồi bắt chuyện.
“Ông ơi, ông có biết người này không ạ?”
Ông lão mùa đông bán khoai lang nướng, mùa hè bán kem, thường xuyên đi lại ở khu vực này nên rất quen thuộc, thì ông ấy với hai thanh niên kia coi như là cùng làng, tự nhiên cũng biết chút ít chuyện của bọn họ.
Nghe Thẩm Ngưng Sơ hỏi như vậy, bà cụ nọ cũng không kìm được cơn hóng hớt, bèn kể cho cô nghe.
Chuyện là, sau khi bị Tống Hoa tóm được, Trần Tú Quyên bị đưa đi cải tạo ở nông trường ngoại ô một năm, vì tội không quá nghiêm trọng nên sau một năm đã được trả về Đại Hà.
Không hiểu sao sau khi trở về, tính tình cô ta thay đổi hẳn, khiến cha, em trai và cả nhà chú ruột phải khốn khổ trăm bề.
Vốn dĩ vì chuyện của Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa mà nhà họ Trần bị người trong thôn xa lánh, nay lại thêm Trần Tú Quyên, trong nhà chẳng có ngày nào yên ổn. Cô ta cứ khăng khăng đòi gả cho người thành phố, muốn sống sung sướng, hễ người nhà không chiều theo ý mình là lại đập phá, chửi bới om sòm.
Vì là chuyện trong nhà nên cán bộ thôn cũng khó can thiệp, cuối cùng nhà họ Trần đành phải cấm cúi thêm của hồi môn, gả Trần Tú Quyên cho một người đàn ông ở ven thành phố. Nhà trai nghe nói điều kiện cũng khá giả, có bốn năm anh em trai, không thiếu lao động, chỉ có điều người đàn ông đó bị què một chân.
Trần Tú Quyên đã từng đi cải tạo, có thể tìm được người như vậy cũng không tệ. Cô ta cũng không gây chuyện nữa, sau khi lấy chồng cũng sống yên ổn được hai ngày. Nhưng vào ngày về nhà mẹ đẻ, khi đi đến bờ sông đầu thôn, không biết thế nào lại rơi xuống sông, đợi đến lúc người ta kéo lên thì cô ta hoàn toàn thay đổi.
Cả ngày cứ lẩm bẩm rằng đây không phải là cuộc sống mà cô ta nên có.
Nói rồi, bà cụ còn giả vờ thần bí nhìn xung quanh một lượt rồi mới ghé sát tai Thẩm Ngưng Sơ nói nhỏ: "Người trong thôn đều nghi ngờ cô ta bị thuỷ quỷ mê hồn rồi."
Thời buổi này đang phá bỏ tư tưởng cũ, không thể công khai nhắc đến những thứ mê tín dị đoan, nhưng người già vẫn tin vào những thứ này, đặc biệt khi gặp phải chuyện gì thì luôn nghi ngờ là do yêu ma quỷ quái gây ra, chỉ là không dám bàn tán công khai mà thôi.
Có lẽ là vì Thẩm Ngưng Sơ tỏ ra rất tò mò nên mới khiến bà cụ yên tâm, dám nói hết ra như vậy.
"Vì sao ạ?" Thẩm Ngưng Sơ thật sự càng thêm tò mò.
Giọng bà cụ càng nhỏ hơn: "Bởi vì trong miệng cô ta luôn lải nhải cái gì mà sao đứa em họ đáng c.h.ế.t kia vẫn còn sống, rồi lại nói cái gì mà cô ruột sao lại không bị bệnh, trong sách nào đó không phải viết như vậy..."
Bà cụ không biết chữ, có vài lời cũng không nói rõ ràng, nhưng Thẩm Ngưng Sơ vừa nghe đã hiểu ra vấn đề. Dựa theo những gì cô biết được từ mẹ mình, đây chính là tình tiết trong một cuốn sách, nhưng từ sau khi mẹ cô biết chuyện rồi quay trở lại, thì tình tiết trong sách đã hoàn toàn chệch hướng.