Bây giờ Trần Tú Quyên cũng nói như vậy, chẳng lẽ cô ta cũng đã sống lại? Nhưng nếu đã sống lại rồi, tại sao lại tự biến mình thành bộ dạng điên điên khùng khùng như vậy?
Rời khỏi chỗ bà cụ, cây kem trong tay Thẩm Ngưng Sơ đã tan gần hết, cuối cùng Cố Khiếu Hành đành phải ăn nốt.
"Ngưng Sơ, em làm sao vậy?" Cố Khiếu Hành bước vào quán cơm, thấy sắc mặt vợ không được tốt liền quan tâm hỏi han.
Thẩm Ngưng Sơ không phải là lo lắng Trần Tú Quyên sẽ làm gì, mà chỉ là cảm thấy khó hiểu, tại sao cô ta lại trở nên điên điên khùng khùng như vậy. Vì thế, khi nghe chồng hỏi, cô liền thuận miệng thảo luận với anh, nhưng không nói thẳng ra đây là tình tiết trong một cuốn sách, mà là nói nếu như đã biết rõ tình tiết rồi, tại sao còn có thể phát điên như vậy?
"Có lẽ là vì cuộc sống không như mong đợi." Trước đây, Cố Khiếu Hành là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, nhưng từ khi kết hôn, rất nhiều suy nghĩ của anh đã thay đổi, ví dụ như lúc vợ mới mang thai, anh sẽ lo lắng việc chưa được ba tháng mà đã nói ra ngoài có ảnh hưởng gì không.
Bây giờ nghe vợ nói vậy, anh cũng thẳng thắn chỉ ra mấu chốt vấn đề.
Câu nói này khiến Thẩm Ngưng Sơ chợt hiểu ra, có lẽ thật sự là như vậy.
Vốn dĩ cô cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện của Trần Tú Quyên, bây giờ cho dù cô ta có phát điên thì cô cũng chẳng mảy may động lòng. Một người có thể làm ra chuyện hãm hại người khác như vậy, cô sẽ không bao giờ nhân từ mà tha thứ.
——————
Chuyện Trần Tú Quyên phát điên không lâu sau đó Trần Uyển Trân cũng biết, là do Lâm Cẩm Tú đến chơi nhà kể cho nghe.
Cuộc sống của Lâm Cẩm Tú bây giờ rất tốt, chồng thương yêu, con cái đáng yêu, bố mẹ chồng cũng là người hiền lành. Nghe tin Thẩm Ngưng Sơ sắp sinh, cô ấy đặc biệt xin nghỉ phép mang quần áo trẻ con đến tặng.
Ngoài những bộ do cô ấy tự tay làm còn có những bộ do các bà, các mẹ trong thôn trước đây thân thiết với Thẩm Ngưng Sơ làm. Thời buổi này giao thông không được phát triển, cho dù ở cùng một tỉnh nhưng muốn gặp nhau một lần cũng không dễ dàng.
Năm ngoái, Trần Uyển Trân có về quê một chuyến, mua cho mọi người rất nhiều thứ, hay tin Thẩm Ngưng Sơ có thai, bà con trong làng cũng không rảnh rỗi, nhà nào có gà, có trứng gà, lại có ít đồ trên núi, còn đặc biệt may cho đứa bé vài bộ quần áo nhỏ.
Nhân tiện Lâm Cẩm Tú đến đây thì mang sang luôn.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mấy năm trôi qua, hai người tuy đều đã kết hôn sinh con, nhưng Lâm Cẩm Tú nhìn Thẩm Ngưng Sơ vẫn như hồi còn đi học, miệng lúc nào cũng gọi "Chị Sơ Sơ", "Dì UyểnTrân".
Đợi đến khi sắp xếp xong mọi thứ, Lâm Cẩm Tú mới để ý nhà Thẩm Ngưng Sơ thật sự quá sang trọng, cái gì cũng có, ti vi, radio, cả ghế sofa cũng mềm hơn, cô ngồi trên ghế sofa thử độ mềm mại rồi cười híp mắt nói: "Em đã nói rồi mà, chị Sơ Sơ là có mệnh phú quý mà."
Cô ấy nhớ đến hồi nhỏ, Trần Tú Quyên lúc nào cũng dẫn theo một đám con trai hư hỏng đi bắt nạt Thẩm Ngưng Sơ, lại không nhịn được khinh bỉ nói: "Hừ, nếu không phải Trần Tú Quyên bị điên, em về còn phải khoe khoang một phen, cả đời này cô ta cũng không thể nào sánh bằng chị Sơ Sơ được."
Lâm Cẩm Tú là người thẳng tính, dù đã kết hôn mấy năm nhưng tính cách này vẫn không thay đổi, có gì nói đó, đương nhiên cũng rất thù dai.
Trần Uyển Trân nghe nói Trần Tú Quyên bị điên, tò mò hỏi một câu: "Cẩm Tú, chuyện là thế nào?"
Lâm Cẩm Tú cũng là người lắm lời, vừa ngồi xuống đã thao thao bất tuyệt.