Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 72

“Sao thế?”

Trần Quý Uyên bèn đem chuyện con gái đi cùng vợ đi khám bệnh nói ra.

Thái Hạc Chương nghe vậy kinh ngạc hỏi: “Không phải Tiểu Trân mới về sao?”

Trần Quý Uyên nói: “Ừ, con bé thương chúng ta, không đành lòng nhìn mẹ nó chịu khổ, một bước cũng không muốn rời.”

Nghe vậy Thái Hạc Chương không khỏi hâm mộ, nói: “Có con gái thật tốt, đúng là… ”

Trần Quý Uyên không nói gì, nhưng gương mặt rạng rỡ nụ cười đã bán đứng ông.

“Vậy đợi Tiểu Trân và Vân Thanh về hai người lại làm tiệc nhận thân?” Thời buổi này tuy không khuyến khích xa hoa lãng phí, nhưng nhận thân là chuyện khác.

Trần Quý Uyên nói: “Chắc phải đợi đến tháng sau.”

“Sao lâu vậy?”

“Tháng sau Tiểu Sơ tròn mười tám tuổi.” Mười tám tuổi là ngày quan trọng biết nhường nào, mười tám tuổi của con gái ông đã bỏ lỡ, nhưng mười tám tuổi của cháu gái ông nhất định phải tổ chức thật long trọng, hơn nữa còn phải để cho tất cả mọi người biết đây là cháu ngoại của Trần Quý Uyên ông, sau này cả Trần gia ông chính là chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con, ai cũng không được phép bắt nạt bọn họ.

Đương nhiên Trần Quý Uyên còn có chút suy tính khác, chính là nhân cơ hội này chọn cho cháu gái một người bạn trai tốt nhất.

Thì ra là vậy, Thái Hạc Chương cười nói: “Xem ra ta phải chuẩn bị một lễ lớn rồi.”

Trần Quý Uyên đang định lên tiếng, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, ông tạm thời không trả lời, đưa tay nghe máy, dõng dạc “A lô” một tiếng.

Chỉ là giọng nói từ trong ống nghe khiến ông khó chịu nhíu mày.

“Sau này làm việc nghiêm túc theo quy định, không phải người của khu tập thể thì nhất luật không được vào.” Nói xong tức giận cúp điện thoại.

Thái Hạc Chương hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Trần Tố mang theo Tống Kiều đến khu tập thể, bị người ở chốt gác chặn lại, bây giờ đang làm ầm ĩ ở cổng.”

Trần Quý Uyên nói xong, cùng Thái Hạc Chương nhìn nhau, may mà đã chuẩn bị từ trước.

————

Cổng khu tập thể

Lính gác vốn dĩ quen biết Trần Tố, nhưng hôm qua bọn họ đã nhận được mệnh lệnh, sau này cho dù là Trần Tố hay Tống Kiều, tất cả những người có liên quan đến bà ta đều không được phép vào khu tập thể, giấy thông hành của bà ta cũng bị hủy bỏ.

Nhưng Trần Tố làm ầm ĩ quá, không còn cách nào khác, đội trưởng đành phải gọi điện thoại cho Trần Quý Uyên, không ngờ câu trả lời nhận được vẫn như mệnh lệnh ban xuống ngày hôm qua.

Cho nên mặc cho Trần Tố có mắng chửi thế nào, hai mẹ con vẫn bị chặn lại ở cổng.

Tống Kiều khóc lướt mướt không tin: “Chắc chắn là do mẹ con bọn họ giở trò, nếu không ông ngoại tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm như vậy.” Chắc chắn bọn họ sợ bị mình so bì, sau đó không có được tài sản của ông ngoại, cho nên không cho ông ngoại gặp mình.

Đúng là mẹ con lòng dạ độc ác, cô ta nhất định phải nghĩ cách để ông ngoại nhìn rõ bộ mặt thật của hai mẹ con bọn họ.

“Mẹ, con nhất định phải gặp được ông ngoại.” Cô ta muốn vạch trần âm mưu của mẹ con kia trước mặt mọi người.

Trần Tố làm con gái của Tư lệnh bao nhiêu năm, chưa từng bị đối xử như vậy, tức đến mức mặt mày biến dạng.

Nhưng mặc cho bà ta có làm ầm ĩ thế nào, lính gác đứng ở cửa cũng không hề nao núng, đứng nghiêm tư thế quân nhân tiêu chuẩn, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn bọn họ.

Trái lại bà ta giống như một kẻ điên, người qua đường cũng hướng về phía bọn họ với ánh mắt khinh thường.

Tống Thành đi phía sau đuổi theo, ông ta biết vợ con đến đây chẳng qua là tự rước lấy nhục, người ta đều phái người đến tận nhà nói rồi, sao còn không tin?

Bình Luận (0)
Comment