Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 73

“Về nhà với ba.” Nhà họ Tống cũng coi như có chút danh tiếng, tuy hiện tại danh tiếng ấy đã bị nhà bác cả cướp mất, nhưng Tống Thành cũng không thể nào làm trò lăn lộn ăn vạ trước cổng đại viện được, trong này có không ít người từng là cấp dưới của ông nội, nếu bị nhìn thấy thì anh ta thật sự không còn mặt mũi nào nữa.

“Con không về.” Tống Kiều không thể chấp nhận được việc từ một tiểu công chúa rơi xuống đáy vực, cô ta cũng không chịu chấp nhận sự thật này, cô ta cảm thấy tất cả những điều này đều là do mẹ con kia.

“Mẹ, con không về, chúng ta ở đây đợi ông ngoại.” Cô ta nghĩ chỉ cần gặp được ông ngoại thì mọi chuyện sẽ khác.

Có lẽ là do sự kiên trì của con gái hoặc có thể là do phản ứng của lính gác, Trần Tố đột nhiên tỉnh táo lại.

Đúng là không thể về, sau khi trở về thì nhà họ Trần sẽ không còn liên quan gì đến bà ta nữa, bà ta còn chưa có được gì, chỉ là bà ta cũng biết bản thân không được cha mẹ yêu thương, cho nên mới dồn hết kỳ vọng lên người con gái.

Con gái luôn biết cách dỗ dành người khác vui vẻ, chỉ cần bọn họ còn nhận Kiều Kiều thì bà ta vẫn còn cơ hội.

Mặc dù Trần Tố không phải do Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa nuôi lớn, nhưng sự tham lam trong gen lại giống nhau, để đạt được mục đích có thể bất chấp thủ đoạn.

“Được, không về nhà, mẹ sẽ ở đây cùng Kiều Kiều của chúng ta đợi ông ngoại.”

Nhìn vợ con như người mất hồn, Tống Thành tức đến đau ngực, thật mất mặt, anh ta không có mặt mũi nào ở lại đây mất mặt nữa, bèn tiến lên túm người.

Kết quả là trong lúc giằng co, anh ta còn bị Trần Tố tát một cái.

Cái tát tai vang dội khiến Tống Thành choáng váng, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Các người có đi hay không?”

“Không đi!”

“Được được được!” Tống Thành biết tính Trần Tố, khuyên không được nên cũng mặc kệ, xoay người tập tễnh tự mình về nhà.

Tống Thành rời đi, Tống Kiều vẫn cố chấp đứng dưới trời nắng gắt.

Thực ra cô ta biết thân phận hiện tại của mình là danh không chính ngôn không thuận, nhưng dù sao cũng là tình cảm hơn mười năm, cô ta không tin ông ngoại lại nhẫn tâm như vậy.

Vì vậy, cô ta cố tình đứng dưới trời nắng gắt, lúc này chỉ cần cô ta càng thê thảm thì ông ngoại và bọn họ càng động lòng trắc ẩn.

Chỉ là không ngờ, khi cô đợi đến mức sắp ngã quỵ thì không đợi được ông ngoại mà lại đợi được Trần Luật, người luôn luôn không thích cô ta.

“Tiểu Sơ thích không?” Trên xe, Cố Khiếu Hành nhìn Thẩm Ngưng Sơ đang loay hoay với chiếc máy ảnh mới, lên tiếng hỏi.

Thẩm Ngưng Sơ gật đầu: “Rất thích, cảm ơn anh hai Cố!”

Nghe vậy, Trần Luật đang lái xe khẽ cười lạnh một tiếng, không phải cười nhạo em gái mình mà là cười nhạo Cố Khiếu Hành.

Đương nhiên Thẩm Ngưng Sơ cũng nghe thấy, nghĩ đến hôm nay anh ba cũng đã tốn kém, vì vậy ngẩng đầu nhìn người đang lái xe phía trước, mժiệm cười nói: “Món quà anh ba tặng em cũng rất thích, cảm ơn anh ba.”

Vốn dĩ Trần Luật không hề giận em gái mình, nghe thấy em gái dỗ dành mình thì trong lòng vui mừng khôn xiết, nhìn Cố Khiếu Hành qua kính chiếu hậu, ánh mắt khiêu khích.

Cố Khiếu Hành lười để ý đến tên nhóc con này, chỉ liếc nhìn cậu ta một cái rồi tiếp tục cúi đầu dạy Thẩm Ngưng Sơ cách sử dụng chiếc máy ảnh trên tay.

Trần Luật lại tức giận, nghiến răng nghiến lợi.

Ban đầu hôm nay Trần Luật cố tình không cho Cố Khiếu Hành biết chuyện mình đưa em gái đi dạo trung tâm thương mại, ai ngờ lúc sắp kết thúc thì người này lại đột nhiên xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment