Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 78

Cô nhớ lúc đó hai nhà khoa học bị hại đều họ Trần, cô đã nghĩ đến cậu hai và anh họ Trần Nghiêm.

Đây là trùng hợp hay là Trần Tố thật sự có vấn đề?

Trần Luật nghe thấy Thẩm Ngưng Sơ hỏi vậy cũng không để tâm, chỉ coi như cô tò mò, nên đem chuyện năm ngoái xảy ra nói cho cô nghe: "Năm ngoái bà ta bỏ thuốc cho Cố Khiếu Hành."

Cũng may là lão Cố cẩn thận, nếu không mà để bà ta ra tay được thì lão Cố khỏi phải vào quân đội nữa.

Trần Luật tuy ngày thường hay đấu khẩu với Cố Khiếu Hành, nhưng trong công việc vẫn rất nể phục người anh em tốt này, tuổi còn trẻ đã làm đến chức Phó đoàn, một chút cũng không dựa dẫm vào quan hệ của ông nội và ông ngoại, tất cả công lao đều do bản lĩnh của bản thân mà có được.

Cho nên khi biết Trần Tố hạ thuốc Cố Khiếu Hành, anh ta tức giận đến mức không bao giờ gọi bà ta là cô nữa, thậm chí còn đặt cho bà ta cái tên là Mụ độc phụ, bởi vì người bình thường ai lại đi nghĩ đến cái thủ đoạn hèn hạ như bỏ thuốc chứ.

"Hả?" Thẩm Ngưng Sơ nghe nói Trần Tố bỏ thuốc Cố Khiếu Hành thì ngây người, người này cũng quá to gan rồi, dám bỏ thuốc sĩ quan quân đội tại ngũ, bà ta đúng là to gan lớn mật.

"Bà ta hạ thuốc gì vậy?" Sao không bắt bà ta lại?

"Lão Cố, cậu tự nói đi." Trần Luật nghe Thẩm Ngưng Sơ hỏi thì hướng mắt về phía Cố Khiếu Hành đang đi phía sau.

Thẩm Ngưng Sơ theo tiếng nói hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe nhìn Cố Khiếu Hành.

Cố Khiếu Hành trừng mắt nhìn Trần Luật, mặt sa sầm không nói gì.

Trần Luật lại cười như không cười: "Ai bảo cậu có gương mặt đáng yêu như vậy."

Hả? Thẩm Ngưng Sơ trong nháy mắt có chút mơ hồ, không phải, hai người này có phải ngốc không? Đã bị bỏ thuốc rồi mà sao có thể bình tĩnh như vậy? Không điều tra kỹ Trần Tố sao?

Đặc biệt là nghĩ đến những bài báo đã đọc được, Thẩm Ngưng Sơ suýt nữa thì ngồi không yên.

Trần Luật thấy em gái lo lắng, bèn ra hiệu cho Cố Khiếu Hành giúp mình xách đồ, sau đó một tay xách đồ, một tay ôm vai em gái, cưỡng ép đưa người vào nhà rồi mới nhỏ giọng nói: "Chuyện này không thể nói lung tung, nói ra ngoài lúc đó người mất mặt là nhà họ Trần."

"Không phải... đều suýt mất mạng rồi còn quan tâm đến mất mặt hay không sao." Thẩm Ngưng Sơ nhìn anh ba nhà mình, sao lúc quan trọng lại hồ đồ như vậy.

"Thuốc đó không gây c.h.ế.t người, chỉ khiến người ta mất kiểm soát."

"Hả?"

Trần Luật thấy em gái ngây thơ bèn ghé sát tai cô nói nhỏ hai câu.

Đúng lúc này, Cố Khiếu Hành từ ngoài cửa bước vào, lúc này đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn buông xuống những tia nắng màu cam nhạt, ánh sáng có chút mờ ảo, phác họa nên vóc dáng cao lớn và đường nét của anh, khí chất hơn người bẩm sinh, hơn hai mươi tuổi đã có được thành tựu mà người khác phải phấn đấu cả đời, cho nên tuổi trẻ tài cao như anh toát lên vẻ phong độ ngời ngời.

Không trách được Trần Tố vì con gái mà không tiếc hạ thuốc anh.

Không biết tại sao Thẩm Ngưng Sơ nhìn Cố Khiếu Hành lại mang theo chút thương cảm, giống như là đang nhìn chú cún con mình nuôi vậy, bởi vì quá mức xinh đẹp mà bị người ta thèm muốn, rồi nảy sinh ý đồ xấu.

Cố Khiếu Hành nhìn thấy ánh mắt mang theo ý thương hại mãnh liệt của Thẩm Ngưng Sơ, lập tức biết cái tên Trần Luật lắm mồm này đã nói hết rồi, không biết tại sao anh đặc biệt không muốn Thẩm Ngưng Sơ biết chuyện này, nhịn không được nhấc chân đá Trần Luật một cái.

Bình Luận (0)
Comment