Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 79

"Ái chà!" Trần Luật đang mải mê buôn chuyện với em gái không hề đề phòng, bị đá một cái theo bản năng nhảy dựng lên, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Cố Khiếu Hành: "Lão Cố, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi đánh lén?"

Cố Khiếu Hành cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích nói xấu sau lưng người khác?"

Trần Luật không phục: "Ai nói xấu ai, tôi nói là sự thật."

"Sự thật là có thể nói ra sao?"

Trần Luật:... Sự thật không thể nói thì nói cái gì?

Nhưng nhìn thấy sắc mặt Cố Khiếu Hành đã thay đổi, anh cũng thu lại thái độ cà lơ phất phơ, "Được rồi được rồi, không nói nữa, không ảnh hưởng đến hình tượng quang minh lỗi lạc của Cố đoàn trưởng." Trần Luật nói xong đặt đồ lên ghế sô pha còn oán trách một câu: "Từ bao giờ mà chú ý hình tượng của mình như vậy, có phải cậu bỏ thuốc người ta đâu, cậu gấp cái gì."

Lúc đó Trần Tố vừa bỏ thuốc xong là anh đã tóm được bà ta rồi, thậm chí Tống Kiều còn chưa kịp xuất hiện trong phòng, nói chung là không có chuyện gì xảy ra cả.

Cố Khiếu Hành cũng không biết mình gấp cái gì, vừa rồi ánh mắt Thẩm Ngưng Sơ nhìn mình, cứ như thể mình bị vấy bẩn vậy.

Vì thế, anh vội vàng muốn nói rõ chuyện này, sợ cô hiểu lầm.

“Có chuyện gì vậy?” Người lớn trong nhà đều không có ở đây, bà Tống là chủ nhà, bà đang phơi quần áo ở sân sau thì nghe thấy tiếng cãi vã, vội vàng ôm quần áo vào, thấy Trần Luật và Cố Khiếu Hành đều đang bực tức, nghĩ đến hai đứa từ nhỏ đã hay cãi nhau, chẳng mấy chốc lại làm hòa, nhưng bây giờ trong nhà có thêm một cô gái nhỏ thì khác, bà sợ cô gái nhỏ không biết cách hai người họ bị dọa, vội vàng tiến lên làm người hòa giải.

“Ôi chao, A Luật dẫn Tiểu Sơ mua nhiều đồ thế?”

Thẩm Ngưng Sơ biết dì Tống không muốn không khí ngại ngùng nên cười nói: “Vâng ạ, anh ba mua cho cháu rất nhiều đồ, anh hai Cố còn mua cho cháu cả máy ảnh nữa.” Nói rồi cô như khoe khoang lấy đồ ra:“Dì Tống, đợi khi nào cháu thành thạo rồi cháu sẽ chụp ảnh cho mọi người.”

Dì Tống vui vẻ đáp ứng: “Được, đi dạo cả buổi chiều chắc là mệt và nóng rồi, dì đã làm thạch găng, còn nấu nước đường đỏ, A Luật, con ra giếng sau vườn giúp dì xách thùng đựng thạch găng lên cho Tiểu Sơ nếm thử tay nghề của dì nào.”

Trần Luật vừa nghe thấy là cho Thẩm Ngưng Sơ ăn, nên đáp một tiếng rồi chạy ra sân sau.

Cố Khiếu Hành tuy nét mặt điềm nhiên nhưng trong mắt đều là sức sống, cho dù dì Tống không dặn dò, anh cũng không rảnh rỗi mà giúp Thẩm Ngưng Sơ bê hết đồ đạc lên lầu.

Xuống nhà lại vào bếp giúp dì Tống pha nước đường đỏ.

Thẩm Ngưng Sơ phát hiện anh ba và Cố Khiếu Hành nhà mình thật thú vị, nhất là Cố Khiếu Hành, rõ ràng là người phóng khoáng điềm đạm, sao đột nhiên lại trở nên nhỏ mọn thế nhỉ?

Cô vốn không muốn tốn công đoán những điều này, mỗi người đều có tính cách riêng, có lẽ anh ấy không thích người khác sau lưng nói chuyện của mình? Nhưng nghĩ lại thì anh ấy cũng thật đáng thương, cũng may là Trần Tố không thành công.

Thẩm Ngưng Sơ nghĩ đến dáng vẻ của Tống Kiều lúc nãy, rõ ràng là trà xanh cấp thấp, lại có một người mẹ như vậy, ai dính vào sau này chắc chắn sẽ không có ngày nào tốt đẹp.

Trần Luật rất nhanh đã xách thùng thạch găng được treo trong giếng nước trở về, trên tay còn xách thêm một quả dưa hấu vừa được vớt lên từ giếng.

Thời này tủ lạnh chưa phổ biến, cho dù là khu tập thể hầu như nhà nào cũng không có tủ lạnh, nhà cô tuy có một cái, nhưng là loại tủ lạnh cũ kỹ do Liên Xô sản xuất, chỉ cao khoảng nửa người, bên trong phân tầng khá dày đặc, chỉ có thể để một số loại thịt và rau dễ hỏng.

Bình Luận (0)
Comment