Chương 102: Lấp Liếm
Chương 102: Lấp LiếmChương 102: Lấp Liếm
Người trong thôn thuân phác, phương thức đối đãi với ân nhân cũng đơn giản trực tiếp, Hồng Ngọc mang đến toàn bộ đồ ăn ngon trong nhà mình, một hai phải đưa thêm đồ ăn cho Thẩm Hoài Dung cùng Khương Bảo Châu.
Nhà Dương đại nương phải dành ra một gian phòng cho Mạn Nương ở cữ, Hồng Ngọc mời hai người đến nhà mình ở, nhà nàng rộng hơn.
"Cái này..."
Khương Bảo Châu cắn môi, Thẩm đại nhân bịa ra một lời nói dối, mà nàng phải là người lấp liếm nó.
"Hồng Ngọc, ngươi hỏi cái này làm gì!"
Tiểu tức phụ ở bên cạnh che miệng cười nói: "Ngươi không nghe Dương đại nương nói sao, Bảo Châu cùng Thẩm công tử là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, biểu ca và biểu muội thân càng thêm thân, tất nhiên là Thẩm công tử chờ không kịp rồi!"
"Thẩm công tử thật ra là người tỉnh mắt, Bảo Châu làm người nhìn rất có thiện cảm".
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, đều là tiểu tức phụ đã xuất giá, không có nhiều kiêng kị, không bao lâu sau đề tài đã lệch đi, nói lên việc hành phòng.
Khương Bảo Châu ngồi ở giữa, vò chiếc khăn trong tay, trong lòng thầm cầu mong Thẩm Hoài Dung mau chóng quay về, nàng không chống đỡ được nữa.
Cái gì tư thế cơ thể, thời gian dài, những việc này là việc mà nàng không trả tiền là có thể nghe sao?
Không phải nói người xưa bảo thủ, cấm ky rất nhiều sao, sau khi Khương Bảo Châu tham dự vào, nàng phát hiện tất cả đều là vô nghĩa.
"Bảo Châu, ngươi lại đây, ta nói cho ngươi một phương thuốc, người còn lại không thể nghe, đây là phương thuốc tổ truyền của nhà ta."
Hồng Ngọc thần thần bí bí vẫy tay nói với Khương Bảo Châu, những tiểu tức phụ khác tự động lui ra phía sau.
"Có một phương thuốc nở ngực, ngươi hiện tại dùng còn kịp..."
Hồng Ngọc đặc biệt ưỡn ngực, phía trước và phía sau đầu nhô ra, giống như đang đảm bảo mình không nói dối, một nữ tử có dáng người chuẩn và đẹp sẽ chỉ khiến nam tử yêu thích hơn thôi.
Tiểu tức phụ vừa thành thân da mặt mỏng, chờ sau này mới biết chỗ tốt.
Vì vậy, dưới sự nhiệt tình của mọi người, Khương Bảo Châu thành công nắm giữ vô số kỹ xảo, nàng rất muốn giả vờ mình còn nhỏ, nói một câu chính mình vẫn chưa cập kê.
Tới buổi chiều, Thẩm Hoài Dung thu hoạch tràn đầy trở về, đám tiểu tức phụ lập tức giải tán, Khương Bảo Châu cuối cùng cũng được giải cứu.
Đều nói ba nữ nhân thành một sân khấu, trong hai giờ qua, Khương Bảo Châu đổ mồ hôi vất vả ứng phó.
"Làm sao vậy?"
Cảm nhận được tiểu nha đầu không được tự nhiên, Thẩm Hoài Dung lộ ra một tia suy nghĩ sâu xa, vừa mới vào cửa, đám tiểu tức phụ kia đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.
"Thẩm đại nhân, hai ta thương lượng trước một chút, về sau giới thiệu bản thân, có thể nói chúng ta là huynh muội được không?"
Không phải biểu huynh muội làm người suy nghĩ bậy bạ, mà là huynh muội ruột thịt.
Như vậy, Khương Bảo Châu sẽ không cần lấp liếm, đối mặt với những đề tài xấu hổ.
"Có thể, chẳng qua muội xác định?"
Thẩm Hoài Dung rất nhanh liền đoán ra, cười nói: "Có phải bọn họ đã nói cái gì không?"
"Nói ta quá nhỏ."
Khương Bảo Châu cắn môi, vẫn chưa cập kê mà đã gả chồng, lỡ như bị hiểu lầm thành con dâu nuôi từ bé cũng không tốt.
"Không sợ nhỏ, dù sao cũng sẽ lớn."
Thẩm Hoài Dung nhẹ nhàng nói một câu, Khương Bảo Châu sững sờ tại chỗ, nàng hoài nghi Thẩm đại nhân đang muốn lái xe, nhưng nàng lại không có chứng cứ, là nàng suy nghĩ nhiều phải không?
Khương Bảo Châu cúi đầu nhìn vê vạt áo trước của chính mình, thở dài, thôi được rồi, nàng không nghĩ nhiều.
Khương Bảo Châu phông mặt, đêm nay nàng phải dùng phương thuốc Hồng Ngọc đưa cho, nàng muốn nghịch tập!
Đến giờ cơm chiều, Dương đại nương không đồng ý cho Khương Bảo Châu xuống bếp làm việc, mà là mang nước trà và bánh cho Thẩm Hoài Dung cùng Khương Bảo Châu nói chuyện với thôn trưởng.
"Thẩm công tử, hay là đêm nay đến nhà ta?"
Nhà Dương đại nương chỉ còn một gian phòng, không đủ ở, thôn trưởng chủ động đưa ra lời mời.
Tuy rằng nói là người thân, nhưng là ân nhân của Mạn Nương, để ân nhân phải ở chen chúc đúng là có chút chậm trễ.
"Thôn trưởng, cảm ơn lòng tốt của ngài” Thẩm Hoài Dung uyển chuyển từ chối, hôm nay vào núi đi săn, phát hiện một căn nhà gỗ nhỏ hắn ở trong núi, hẳn là nơi ở tạm thời của thợ săn vào núi đi săn.
Ở đó yên tĩnh, trong nhà gỗ lại sạch sẽ ngăn nắp, hắn đã thu dọn sạch sẽ, dự định đêm nay mang Khương Bảo Châu vào núi ở.