Chương 111: Tới Phương Bắc
Chương 111: Tới Phương BắcChương 111: Tới Phương Bắc
Trải qua hơn một tháng lăn lộn từ kinh thành đến biên giới phương bắc, người Khương gia đã kết thúc con đường lưu đày.
"Bảo Châu à, ta ở tại trạm dịch, khoảng giữa tháng sẽ rời đi."
Sau khi vào thành, cũng đã đến lúc nói lời tạm biệt.
Trần quan sai cưỡi ngựa đi đến nói với Khương Bảo Châu: "Trước khi ta rời đi, ngươi có bất luận chuyện gì đều có thể đến tìm ta."
"Trần bá bá, chờ ta dàn xếp xong lại mời ngài làm đến khách."
Trần quan sai đã dạy Khương Bảo Châu một số mánh khóe để tấn công và giữ mệnh, Khương Bảo Châu rất tôn trọng Trần quan sai, nàng tính toán nếu nhà mình sắp xếp nhanh thì trước khi Trần quan sai rời đi biên thành là có thể vào ở nhà mới.
"Được, vậy chờ ngươi, nhớ rõ chuẩn bị loại rượu ngon nhất."
Trần quan sai vẫy tay, cười to hai tiếng giục ngựa rời đi.
Phía trước đoàn đội, Thanh Y hỏi: "Công tử, Vệ Thượng Thư đã đến đại doanh thành bắc trước một bước, chúng ta có muốn chào hỏi với Khương tiểu thư một tiếng trước khi rời đi không?"
Trận chiến đột nhiên trở nên căng thẳng, gần như đã tới mức binh tràn vào thành.
Thẩm Hoài Dung im lặng một lát mới nói: "Đi thôi."
Đối mặt với sự chia ly, người Khương gia như hổ rình mồi phòng bị hắn, Thẩm Hoài Dung đột nhiên không biết nói cái gì, chiến sự quan trọng, hắn cùng tiểu nha đầu đều ở biên thành, muốn gặp mặt cũng dễ dàng.
Thẩm Hoài Dung thở dài một hơi, dặn dò Thanh Y đi thẳng đến đại doanh thành bắc.
Bên này, Khương Bảo Châu đang chào. tạm biệt từng người quen, Bạch gia ở biên thành có một căn nhà tam tiến, Bạch Lạc Trần nói chuyện vài câu liền mang theo Tiểu Ngũ Tử rời đi, rất nhanh, trước cửa thành chỉ còn lại một chiếc xe ngựa của nhà nàng.
Biên thành to như vậy, trời xa đất lạ, Khương Bảo Châu lạnh đến mức cả người run rẩy, nàng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy Thẩm Hoài Dung tới nói lời tạm biệt.
Có lẽ nương nói rất đúng, thân phận của Thẩm đại nhân cao quý như vậy, căn bản không đem lời hứa hẹn thành thật sự.
Kể từ khi hai người họ đến Dĩnh Xuyên thì hai người họ đã không thoải mái như mấy hôm trước, như thể bọn họ bị ngăn cách bởi một cái gì đó.
"Bảo Châu, đừng đợi, mau lên xe ngựa thôi”
Văn thị nhìn nữ nhi ngây ngốc đứng tại chỗ, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực.
Ở Đại Tề vốn có giai cấp, khoảng cách giữa tội thần và con cưng của trời còn xa xôi hơn cả khoảng cách giữa kinh thành và biên thành, chẳng lẽ Khương Bảo Châu còn chưa từ bỏ ý định sao?
Về sau đường ai nấy đi, hai người đã trở thành người lạ.
"Nương, ta tới đây"
Gió thổi làm môi nàng khô nứt, Khương Bảo Châu nhếch miệng cười, phát hiện vết nứt trên môi đang chảy máu, nàng hít hít, trong miệng đầy mùi máu tươi.
Trời lạnh, bá tánh biên thành ăn mặc áo khoác dày nặng, thấy Khương Bảo Châu ăn mặc mỏng manh, có đại nương tốt bụng lên tiếng thúc giục: "Nha đầu, ngươi là từ nơi khác tới đúng không, mau lên xe ngựa đi, nếu không gió lạnh có thể thổi bay ngươi đấy!"
"Cảm ơn đại nương."
Khương Bảo Châu không hề ngây người nữa, sau khi nàng lên xe ngựa, Khương Tu Văn không nói chuyện, mà là bưng lên một chén trà nóng.
Giống như Thẩm Hoài Dung là một chủ đề cấm ky, không ai trong nhà nhắc đến nó, mà là thảo luận về sự sắp xếp tiếp theo.
Trong túi chỉ có ngần ấy tiền, chỉ cần tìm một căn khách điếm bình thường, số tiền còn lại phải dùng để mua một căn viện để ở.
"Nương, ta thấy phía trước có một khách điếm, bên cạnh còn có một cửa hàng quân áo." Điều quan trọng nhất hiện tại là cả nhà phải tìm được chỗ ở và sắm cho mình những bộ quần áo dày, ấm để chống chọi với khí hậu lạnh giá khắc nghiệt này.
"Được, ở chỗ này trước đi."
Văn thị không có ý kiến, không hiểu được bắt đầu từ khi nào, cả nhà đã có thói quen nghe theo sự sắp xếp của Khương Bảo Châu.