Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 122 - Chương 122: Cá Lọt Lưới

Chương 122: Cá Lọt Lưới Chương 122: Cá Lọt LướiChương 122: Cá Lọt Lưới

Sau khi người nhà họ Khương biết được căn nhà này có mật đạo, bọn họ đi xuống dạo một vòng, bên trong có thể chứa đựng được số lượng vật tư nhất định, trốn trong đây mấy tháng không phải là vấn đề.

"Sau này tất cả chuyện vụn vặt trong nhà đều để cho Bảo Châu làm chủ"

Khương Bát Đấu thờ ơ lạnh nhạt, sau khi nữ nhỉ trải qua suy sụp lớn xong thì làm việc rất có trình tự quy tắc, đủ để một mình phụ trách một phía, còn mạnh mẽ hơn so với lão nhân cổ hủ như ông.

Là người đứng đầu một nhà, Khương Bát Đấu rất ủng hộ Khương Bảo Châu, những người còn lại cũng không có ý kiến gì.

Nói là làm, Khương Tu Võ câm bạc liền cùng Phùng Đại Xuân đi tìm người thợ xây, Văn thị chăm sóc tiểu Dư Sinh không chịu rời khỏi bà, còn Khương Bảo Châu thì dẫn Khương ma ma đi mua hàng hàng để tích trữ

Đối với chuyện tích trữ hàng hóa, có thể nói Khương Bảo Châu rất có kinh nghiệm.

Mấy ngày trước tại khách điếm, nàng thường hay tìm tiểu nhị nói chuyện vài câu, nên nắm rõ được tình hình ở một số khu chợ gần đó.

Khương Bảo Châu nghĩ muốn chọn một nơi thật tốt, vì vậy vừa dẫn theo Khương ma ma ra đến cửa phủ đã bị một bóng người trong một góc ngăn lại.

"Tiểu muội!"

Khương Tu Văn ngồi xổm ở chỗ này đợi cũng được mười lăm phút, tiểu muội nhà hắn mà không ra ngoài thì có lẽ hắn có thể sẽ bị đông lạnh thành một que kem mất.

“Đại ca, huynh ở đây làm gì?”

Khương Bảo Châu không có đề phòng nên bị Khương Tu Văn dọa cho giật mình, nhà nàng ngoài Khương Bát Đấu đang bị thương ra thì vào lúc Văn thị chia công việc, chỉ có mỗi Khương Tu Văn lọt lưới.

"Huynh đang đợi muội."

Khương Tu Văn nở một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc, trời lạnh nên hắn không muốn ra ngoài, nhưng không biết vì sao phụ thân lại sắp xếp cho hắn một nhiệm vụ khó khăn.

Trước đây, Khương Tu Văn viết thoại bản nhưng đã bị Khương Bát Đấu sửa thành tranh đông cung trắng trợn, hai phụ tử thay nhau gìn giữ đem thoại bản không bị hư hao gì đưa đến phương bắc.

Trong nhà cần mua thêm đồ dùng gia đình, Khương Bát Đấu cảm thấy trong nhà không còn bao nhiêu bạc.

Người có học cần phải dựa vào cây bút để ăn cơm, trước tiên đem sách cấm đó bán đi rồi nói sau.

Vì vậy, Khương Tu Văn được cử đi làm việc này, nếu không đổi được bạc thì hắn cũng không có cách nào để báo cáo kết quả nhiệm vụ với Khương Bát Đấu.

Tất nhiên, chuyện mất mặt như vậy, Khương Tu Văn cũng khó có thể giải thích rõ ràng với Khương Bảo Châu, hắn cho rằng, hình tượng của mình ở trong mắt tiểu muội rất cao lớn, chứ không phải loại kiếm tiền bằng việc viết sách cấm.

"Tiểu muội, huynh nghe nương nói muội ra ngoài mua sắm, mà muội cùng Khương ma ma không có bao nhiêu sức lực, khó có thể vác được những vật nặng, nên để huynh đi cùng khuân vác giúp muội nhé”

Khương Tu Văn tìm một lý do thật chính đáng, mặt dày xin đi theo Khương Bảo Châu, hắn cũng chỉ tìm cho mình con đường lui, nếu như không bán được sách cấm ra ngoài thì chính là đánh vào mặt mũi của Khương Bát Đấu. Hắn là đứa con hiếu thảo, sợ lão cha nghĩ ngợi nhiều trong đầu, không thì hỏi vay tiền tiểu muội trước, sau đó nói đã bán được sách cấm, như vậy có lẽ có thể vượt qua cửa ải.

"Như vậy thì muội cảm ơn đại ca."

Khương Bảo Châu nhìn dáng vẻ như cây gậy trúc gió thổi qua cũng ngã của Khương Tư Văn, nàng vô cùng nghi ngờ về lời nói của hắn, nhưng nàng cũng không xé rách tầng giấy mỏng này.

Hai huynh muội mang theo suy nghĩ trong lòng, cho đến khi đến chợ lớn nhất trong thành phương bắc.

Vừa đến cửa chợ, Khương Bảo Châu đã nghe được tiếng rao hàng liên tiếp của những người bán hàng rong. Không khí vô cùng nhộn nhịp.

"Thịt heo vừa làm buổi sáng đây, thịt ba chỉ ngon nhất cũng chỉ có hai mươi văn một cân!"

"Bánh nếp nhân đậu đỏ được ăn thử rồi mới mua đây!"

"Tiểu thư, chúng ta mua cái gì?"

Nghe thấy thịt ba chỉ hai mươi văn một cân, Khương ma ma chỉ cảm thấy có chút đắt, giá hàng của phương Bắc hoang dã sao có thể bằng với kinh thành được chứ.
Bình Luận (0)
Comment