Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 125 - Chương 125: Tập Kích Bất Ngờ "Không Ổn, Chết Rồi, Mọi Rợ Tới Rồi!" Trong Chợ Phát Ra Những Tiếng Kêu

Chương 125: Tập Kích Bất Ngờ "Không ổn, chết rồi, mọi rợ tới rồi!" Trong chợ phát ra những tiếng kêu Chương 125: Tập Kích Bất Ngờ "Không ổn, chết rồi, mọi rợ tới rồi!" Trong chợ phát ra những tiếng kêuChương 125: Tập Kích Bất Ngờ "Không ổn, chết rồi, mọi rợ tới rồi!" Trong chợ phát ra những tiếng kêu

thảm thiết liên tục, Khương Bảo Châu còn chưa đi ra cửa thì đã bị Bàn Nha kéo lại.

"Chuyện gì vậy?"

Khương ma ma bị dọa cho nhảy dựng, bà nghe nói bá tánh ở phía Bắc thường xuyên bị mọi rợ quấy rầy, không thể tưởng được hôm nay vừa hay lại chạm mặt.

"Mọi rợ lại đến cướp đồ, nếu không cho thì bọn họ sẽ giết người."

Bàn Nha lập tức thay đổi sắc mặt, cha nàng vội vàng đứng dậy khỏi bàn tính, nhanh chóng chạy ra cửa khép hết ván cửa sổ xuống.

Trên đường phố, một đội hai mươi mấy người, đám mọi rợ ngồi trên lưng ngựa, gặp ai thì chém giết người nấy, cực kỳ kiêu ngạo.

Các bá tánh trốn không kịp, Khương Bảo Châu nhìn thấy rất rõ có một thím chết thảm dưới đao của đám moi rợ, máu nhiễm hồng tuyết trắng.

Các bá tánh vô tội chạy loạn khắp nơi, mà những hộ kinh doanh thì nhanh chóng đóng cửa lại, sợ gặp chuyện.

Có vẻ Bàn Nha rất có kinh nghiệm ứng đối với đám mọi rợ, nàng nhìn thấy xác chết của một bà thím cách đó không xa, hốc mắt đỏ lên nói: "Đám mọi rợ xứng đáng bị chém ngàn đao, sớm muộn gì cũng bị các tướng sĩ Đại Tê chúng ta tóm hết hang ổ"

Măng thì mắng, nhưng vẫn phải mau chóng trốn đi, Bàn Nha giúp cha nàng đóng hết mấy cửa sổ lại, mấy người tránh trong cửa hàng, sắc mặt hết sức khó coi.

Trước kia mọi rợ cũng đến quấy rây các bá tánh, cùng lắm là cướp đồ, lần này thế mà lại càn rỡ đến mức trực tiếp giết người, chắc hẳn vì thua chiến nên mới trút giận lên các bá tánh.

"Bảo Châu, cô vừa mới đến biên giới nên không hiểu được, trong khu vực này có rất nhiều đường thông với hang ổ của đám Man tộc, những người này giống như mấy con chuột cống, không chừng này nào đó lại bỗng nhiên chui ra”

Sau khi gặp trúng đám mọi rợ, việc đầu tiên chính là tự cứu lấy bản thân, Bàn Nha truyền thụ kinh nghiệm cho Khương Bảo Châu: "Mẹ ta còn đang ở chợ, ta và cha ta cũng không thể nghĩ nhiều như thế, phải đóng kín cửa lại, nếu không để đám mọi rợ nhìn thấy thì chắc chắn sẽ vọt vào cướp hết."

Nhà Bàn Nha đã từng bị cướp, lần đó tâm trạng của đám mọi rợ không tệ nên không giết người, nên cả nhà mới tránh được một kiếp. "Phanh phanh phanh!"

Bàn Nha còn nói chưa dứt lời thì bên ngoài cửa hàng đã vang lên những tiếng đập phá, người đó dùng sức lực rất lớn, tạo ra cả một khe hở trên ván cửa, trong miệng còn nói tiếng Man.

Khương ma ma trốn ở sau bàn run lên bần bật, cho dù là như thế thì bà vẫn bảo vệ Khương Bảo Châu, trong miệng cứ niệm mong Phật Tổ phù hộ.

"Phanh phanh phanh!"

Lại là những tiếng phá cửa, mắt thấy ván cửa sắp bị phá tung, lung lay sắp đổ.

Nơi bán kẹo nhà Bàn gia là một gian nhà ở nằm ở phía trước, diện tích không lớn, một khi mọi rợ vọt vào đây thì mấy người bọn họ sẽ biến thành thịt cá trên thớt, cũng không thể tránh thoát.

"Không được, để đám mọi rợ tiến vào thì chúng ta sẽ chết mất!" Khương Bảo Châu đẩy Khương ma ma ra, chui ra từ dưới bàn, đầu tiên nàng câm lấy một cây gậy thô chống trước ván cửa, đảo mắt nhìn khắp nơi, hướng mục tiêu về phía quầy tính sổ sách.

"Bảo Châu, để ta giúp cô!"

Bàn Nha là người đầu tiên phản ứng lại, sức lực của nàng khá lớn, hợp lực với Khương Bảo Châu, chặn ngang cái tủ đồ ở trước cửa, rốt cuộc cũng đẩy kịp trước khi ván cửa bị đá văng.

Theo sau, Khương ma ma và cha của Bàn Nha lấy thêm mấy món gia cụ dày nặng bỏ vào trong ngăn tủ tăng thêm sức nặng, bốn người cùng nhau hợp sức chặn ở trước cửa.

Sau khi đám mọi rợ đá cửa mãi mà chẳng được kết quả gì thì cứ đứng ở đó nói bô bô không ngừng.

Khương ma ma nghe không hiểu, cầu xin sự giúp đỡ từ Khương Bảo Châu: "Tiểu thư, ngài được Thẩm đại nhân dạy tiếng Man, có hiểu những người đó nói gì không?"

Khương Bảo Châu lắc đầu, nàng nghe không hiểu.
Bình Luận (0)
Comment