Chương 130: Gửi Gắm
Chương 130: Gửi GắmChương 130: Gửi Gắm
"Khương đại nhân, Bảo Châu, các ngươi có thư từ gì muốn gửi đến kinh thành không?"
Trần quan sai cưỡi ngựa rời đi biên thành, chỉ có thể giản lược hết thảy, quá nhiều đồ vật không mang đi được, nhưng thư từ thì lại có thể.
Khương Bát Đấu sửng sốt, câu hỏi này làm ông nghẹn lời.
Ông ấy đã nước mắt nước mũi giàn giụa viết thư xin lỗi cho Hoàng Thượng, còn chưa nhận được thư đáp lại, ông phải chờ tin tức, đến nỗi đám người ở kinh thành kia, ngoại trừ đối thủ một mất một còn ra thì cái gì cũng không có.
"Trần bá bá, ta có thư từ, ngài có thể giúp ta gửi cho Tiểu Điệp không?”
Khương Bảo Châu lộ ra vẻ mặt mong đợi, nàng đã hứa với Tiểu Điệp là sau khi đến phương bắc và ổn định lại thì sẽ lập tức viết thư từ gửi trở về.
Nàng tính toán, chờ đến khi Trần quan sai về kinh thành thì cũng sắp đến ăn tết, Khương Bảo Châu muốn chuẩn bị một phần quà tặng cho Tiểu Điệp.
Năm sau Khương Bảo Châu mười bốn, Tiểu Điệp cập kê, với thân phận thứ nữ của Tiểu Điệp thì nàng ấy vẫn luôn bị bỏ qua, đương nhiên sẽ không có đãi ngộ tốt.
"Có thể."
Trần quan sai không ít lần nghe Khương Bảo Châu nhắc đến Tiểu Điệp, lúc ban đầu các vật phẩm như nồi, chén, gáo của người Khương gia đều là Tiểu Điệp đưa tới.
Hoạn nạn thấy chân tình, Tiểu Điệp là người có thể kết giao.
Đối với việc đưa đồ vật cho nha đầu này, Trần quan sai không hề bài xích, không chỉ có như vậy, ông còn nói: "Giữa hai tỷ muội các cháu có rất nhiều lời muốn nói, không bằng cháu chuẩn bị một cái rương nhỏ có khóa, ta sẽ tự tay giao cho Tiểu Điệp."
"Cảm ơn Trần bá bát"
Khương Bảo Châu vội vàng hành lễ, Trần quan sai thật tốt, chu đáo mọi mặt, nếu không Khương Bảo Châu sẽ lo lắng thân phận thứ nữ của Tiểu Điệp sẽ gặp xấu hổ, lễ vật bị đích tỷ của Tiểu Điệp cướp đi.
Kiếp trước Khương Bảo Châu không có tỷ muội, cũng không hiểu biết nên tặng quà cho nhau như thế nào, nàng rối rắm thật lâu, lấy những hạt châu mình cho là rất đẹp, ngân bảo tinh xảo bỏ vào trong rương, ngoài ra còn đưa tặng một món quà cập kê là cây trâm bạc.
Ban đêm trong nhà có người xây dựng thêm tường nhà, Khương Bảo Châu rất có cảm giác an toàn, nàng suy nghĩ Trần quan sai tìm người tới làm việc không cần trả bạc, nhà mình dù thế nào cũng phải cung cấp một bữa cơm mới được.
Phương bắc vào mùa đông không có món nào có thể so sánh với món ngỗng hầm trong chảo sắt, Khương Bảo Châu làm bánh bột ngô dán quanh vành nồi, chờ bánh bột ngô dính nước canh, cái đáy màu vàng là có thể lấy ra khỏi nồi.
Cơm tập thể rất dễ làm, Khương Bảo Châu lại muốn làm chút món ăn tỉnh tế, phương bắc rất lạnh, sủi cảo, bánh bao dễ bị đông lạnh, Khương Bảo Châu đặc biệt xuống bếp chiên mì ăn liền cho Trần quan sai mang theo ăn trên đường.
Chờ nàng vội xong đi ngủ, tỉnh lại thì trời đã sáng bừng.
Phương bắc có tuyết rơi, vào mùa đông hiu quạnh, lại thêm bọn mọi rợ đánh bất ngờ, trên đường phố chỉ có thể nhìn thấy linh tỉnh mấy người đi đường, đi lại vội vàng.
Tường viện đã được xây dựng cao thêm, giống như yêu cầu của Khương Bảo Châu, phần đỉnh trang bị lưới sắt, thoạt nhìn có cảm giác đặc biệt an toàn.
"Khương ma ma, người đã rời đi hết rồi sao?"
Khương Bảo Châu nhận ra đồ vật mình chuẩn bị đã biến mất, nàng ngủ quên nên không đưa tiễn Trần quan sai được, không khỏi có chút ảo não.
"Tiểu thư, trời con chưa sáng Trần quan sai đã khởi hành, nói là muốn đuổi kịp dòng người ra khỏi thành đầu tiên."
Lúc ấy Khương Bảo Châu mới vừa ngủ, Trần quan sai bảo bọn họ đừng quấy rây nàng, ly biệt có chút thương cảm, cho nên không cần chào từ biệt sẽ tốt hơn.
Mặc dù thời gian ở chung không dài, nhưng Trần quan sai vẫn luôn yên lặng giúp đỡ nhà mình, trong lòng Khương Bảo Châu vẫn nhớ rõ ân tình này.
Cơm sáng Khương Bảo Châu làm màn thầu và bánh bao cuộn, bánh bao cuộn làm ba khẩu vị là hành, ớt và khoai lang đỏ, còn có bánh hạt mè, bánh có nhân, đậu hũ, trứng vịt bắc thảo mấy thứ dưa muối nhỏ, hình thức đều sắp bằng quán buffet đơn giản thời hiện đại.