Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 132 - Chương 132: Thẩm Đại Nhân Thật Thảm

Chương 132: Thẩm Đại Nhân Thật Thảm Chương 132: Thẩm Đại Nhân Thật ThảmChương 132: Thẩm Đại Nhân Thật Thảm

Trong miệng Thanh Y ca hát, tâm tình rất tốt, cho dù viết thư mật báo rất vô sỉ, nhưng ai bảo Bạch Lạc Trần cố ý tiếp cận Khương Bảo Châu, công tử nhà hẳn ta là bình dấm chua, đương nhiên là không thể nhân nhịn!

Thanh Y còn chưa viết xong lá thư, chợt phát hiện công tử nhà hẳn ta đã vén đánh mành đi ra ngoài, vội vàng theo sau nói: "Công tử, trời đã tối rồi, ngài nên nghỉ ngơi."

"Thanh Y, ngươi đi dắt ngựa lại đây."

Thẩm Hoài Dung nhìn nơi xa, tâm trạng không yên dặn dò.

"Ngài lại cảm nhận được cái gì sao?"

Thanh Y không rõ nguyên nhân, trong quá khứ mỗi lần công tử có tâm trạng phiền lòng thì luôn có chuyện lớn xảy ra.

"Không, vào thành."

Chỉ cần nghĩ đến Bạch Lạc Trần sống chết ăn vạ ở Khương phủ không đi, trong đáy lòng của Thẩm Hoài Dung lại rất không thoải mái, không tự mình đi một chuyến thì hắn không yên lòng.

"Vâng."

Thanh Y bất lực, bọn họ ở đại doanh ngoài thành, muốn vào thành phải thông qua rất nhiều trạm kiểm soát, ít nhất cũng tốn một canh giờ, chờ đi đến Khương gia, chắc là Khương tiểu thư đã sớm đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà nếu công tử có suy nghĩ này, làm thuộc hạ có nhiều lời cũng vô ích.

Chờ đến khi hai chủ tớ đến phủ đệ Khương gia, Thanh Y nhìn tường nhà cao ngất, nhỏ giọng nói thầm: "Động tác phòng trộm cướp của Khương gia thật nhanh." Lúc này chỉ mới qua một ngày, không chỉ xây cao tường nhà mà còn thêm lưới sắt cản trở, nếu bọn trộm cướp không có chút bản lĩnh thì trong một chốc một lát là không thể bò lên được.

"Công tử, ngài nói có khi nào Khương gia là đề phòng ngài không?"

Ngày ấy công tử vào Khương gia chưa được bao lâu, ngoài cổng có Phùng Đại Xuân tuần tra vào buổi tối, thời gian rất trùng hợp.

Sắc mặt Thẩm Hoài Dung trầm xuống, lạnh nhạt liếc nhìn Thanh Y một cái: "Không biết nói thì ngươi có thể câm miệng."

Tường nhà Khương gia là hắn dặn dò Trần quan sai tìm người tới đẩy nhanh tốc độ xây dựng, còn nữa, chút độ cao này phòng được hắn sao?

Thẩm Hoài Dung cởi bỏ áo khoác, nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vào hậu viện Khương phủ. "Để ta xem thử, nửa đêm là vị khách quý nào đại giá quang lâm?”

Bạch Lạc Trần đang đón tuyết đầu mùa, dự định dùng để pha trà, nghe thấy tiếng động quen thuộc thì hắn ta không nhịn được mà trêu chọc.

"Bạch Lạc Trần, nửa đêm ngươi không ngủ mà lén lút ở hậu viện làm gì?"

Thẩm Hoài Dung tới một chuyến, chỉ vì muốn được nhìn Khương Bảo Châu một cái, đối với người nào đó tự mình đi lên, hắn không có hứng thú.

"Thẩm hồ ly, công lực trả đũa của ngươi lại tăng cao."

Bạch Lạc Trần híp mắt quan sát Thẩm Hoài Dung, dáng vẻ phong trần mệt mỏi chắc là suốt đêm ở ngoài thành gấp trở về, chỉ vì ban đêm ghé thăm hương khuê của Khương Bảo Châu, có ai có thể ngờ Thẩm đại nhân có tài danh động thiên hạ lại làm ra việc không thể bại lộ này. "Ngươi phải rõ ràng, hiện nay ta là khách của Khương gia, xuất hiện ở hậu viện cũng không kỳ lạ, con ngươi vì sao không vào bằng cửa chính?"

Không đi cửa chính mà trèo tường vào, chỉ có bọn trộm cướp mới làm như vậy.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Bạch Lạc Trần bắt được nhược điểm của Thẩm Hoài Dung, hắn ta phải nói cho sướng miệng một chút, nghĩ đến trong quá khứ hắn ta bị Thẩm Hoài Dung nói dăm ba câu làm cho không dám ngẩng đầu lên, Bạch Lạc Trần chỉ cảm thấy hiện tại thật hả giận.

"Nhắc nhở ngươi một câu, có một câu gọi là vui quá hóa buồn."

Giọng điệu của Thẩm Hoài Dung nhẹ nhàng như một cơn gió thổi qua, nghe vào tai Bạch Lạc Trần là không đau không ngứa. "Thẩm hồ ly, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, ở chỗ ta uy hiếp không hiệu quả đâu, hay la ta kêu lên một tiếng, đánh thức Khương phu nhân?”

Ít nhất là ở Khương gia, Văn thị là người có đầu óc thanh tỉnh, hoàn toàn không muốn có quan hệ với Thẩm Hoài Dung, trạm kiểm soát nhạc mẫu đại nhân còn chưa vượt qua, Thẩm đại nhân thật thảm.

Thẩm Hoài Dung hơi dừng lại bước chân, lần đầu tiên đưa mắt nhìn về phía Bạch Lạc Trần, sâu kín nói: "Ngươi xác định?"

"Việc này..."

Bạch Lạc Trần bị nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà, suy nghĩ có phải mình đã dâm vào điểm mấu chốt của Thẩm Hoài Dung hay không. Hắn ta quyết định làm dịu bầu không khí: "Hơn nửa đêm ngươi tới cửa, sẽ không phải là tới tìm ta đấy chứ?" Đây là cái bậc thang, Bạch Lạc Trân đã đặt ở bên chân Thẩm Hoài Dung, chỉ xem đối phương có đi xuống hay không.
Bình Luận (0)
Comment