Chương 134: Nhiều Thẩm Hoài Dung Phiên Bản Nhỏ
Chương 134: Nhiều Thẩm Hoài Dung Phiên Bản NhỏChương 134: Nhiều Thẩm Hoài Dung Phiên Bản Nhỏ
Thời tiết lạnh giá, ngoài thức ăn ra, trong nhà còn cần rất nhiều củi nhóm lửa sưởi ấm, Khương Tu Võ nhớ thương chuyện này, dậy sớm bận việc, gã sai vặt Tiểu Ngũ Tử của Bạch Lạc Trần cũng gia nhập.
Cơm sáng theo thường lệ làm thành quy mô buffet nhỏ, mỗi loại đều chuẩn bị một ít, Bạch Lạc Trân ăn cháo bí đỏ gạo kê, trong bụng ấm áp hơn không ít.
"Bạch công tử, trên mặt ta có dính cơm sao?”
Vốn dĩ Khương Bảo Châu không muốn phản ứng Bạch Lạc Trần, nhưng mà cứ cách một lúc đối phương lại nhìn về hướng này, Khương Bảo Châu đành phải hỏi ra.
"Không có, Bảo Châu à, ta vẫn luôn xem ngươi là muội muội, gọi ta một tiếng Bạch đại ca là được, gọi Bạch công tử quá khách khít"
Bạch Lạc Trần bày ra vẻ mặt chân thành, hắn ta muốn mau chóng dung nhập vào bầu không khí hòa hợp của Khương gia này, để có thể yên tâm thoải mái mà tiếp tục ăn chực.
"Được, Bạch đại ca."
Khương Bảo Châu cảm thấy chỉ là một cái xưng hô, không cần so đo, nàng còn nhìn về phía Khương Tu Văn và Khương Tu Võ, phát hiện hai người này không hề có chút phản ứng gì cả.
Việc này, Bạch Lạc Trần cũng xem không rõ, ngày thường hai huynh đệ vô cùng để ý muội muội Khương Bảo Châu này, thế mà lại không có chút ghen tuông nào.
"Có gì đâu."
Văn thị biết được nghỉ vấn của Bạch Lạc Trần, sang sảng cười nói: "Tỷ muội huynh tẩu nhà mẹ đẻ ta đều sinh tiểu tử, chỉ riêng biểu ca của Bảo Châu đã có đến mười mấy người."
Khương Bảo Châu ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng nghĩ: "Biểu ca nhà ta là không đếm được."
Đây là chỉ tính một số nhà cậu dì thân cận, còn có nhà cậu dì quan hệ họ hàng nữa, tất cả bọn họ đều là sinh nhi tử, thân thích hơi xa một chút, Khương Bảo Châu rất ít gặp, thường xuyên râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Bạch Lạc Trần ngạc nhiên, không chỉ có nhà mẹ đẻ của Văn thị, ngay cả Khương gia cũng là dương thịnh âm suy, cho nên nữ nhỉ càng quý giá hơn.
Nếu Khương Bảo Châu kế thừa mệnh sinh nhi tử của Văn thị, Bạch Lạc Trần nhắm mắt lại hít sâu một hơi, dường như nhìn thấy rất nhiều Thẩm Hoài Dung phiên bản tí hon, thật sự quá kinh khủng, hắn ta không dám tưởng tượng.
"Bảo Châu, chờ cơm nước xong, chúng ta mang mấy bao điểm tâm đi tiệm đồ ngọt một chuyến đi."
Văn thị nhắc nhở nữ nhi: Hôm qua bọn mọi rợ đột nhiên nhảy ra giết người, ít nhiều có Bàn Nha và cha nàng giúp đỡ nên con và Khương ma ma mới có thể bình yên vô sự."
Văn thị nhớ rõ một chỉ tiết, lúc ấy Khương Bảo Châu xách theo kẹo ra ngoài, là được Bàn Nha kéo lại.
Đối với việc tránh né bọn mọi rợ, người trong nhà thật sự không có kinh nghiệm gì cả, nếu nhận được trợ giúp, vậy thì không thể không làm trọn lễ nghĩa tới cửa nói lời cảm ơn.
"Mẹ, ta chuẩn bị làm bánh hạnh nhân đưa cho Bàn Nha." Hôm qua trong lúc trốn tránh, Khương Bảo Châu và Bàn Nha nói chuyện phiếm với nhau, biết được Bàn Nha rất thích ăn hạnh nhân.
Mặc dù có lẽ nàng làm không ngon lắm, nhưng mà trong không gian lại có không ít, bánh hạnh nhân, hạnh nhân que, bánh quy, thậm chí còn có bánh cuộn trứng, đầy đủ tất cả phẩm loại.
"Bảo Châu à, làm nhiều một chút, bánh hạnh nhân dùng kèm với trà là không còn gì tốt hơn."
Mùa đông ở phương bắc vô cùng nhàn nhã, cơm nước xong, Bạch Lạc Trần bưng tách trà nghe Khương Bát Đấu khoác lác, nói những việc lặt vặt trên triều đình đó, đặc biệt là nghe được mấy đại nhân thanh cao bị Khương Bát Đấu lột đến quần cộc cũng không còn, Bạch Lạc Trân không nhịn được cười, hắn ta rất thích thú với mấy chuyện này. "Được, còn phải đưa một ít cho Thẩm đại nhân."
Ngọc bội xuất hiện, lại một lần nhắc nhở Khương Bảo Châu là Thẩm đại nhân là người có cảm giác tồn tại cao, nàng phải theo hứa hẹn mà báo ân như đã nói.
"Hả?"
Bạch Lạc Trần rất ngạc nhiên, rõ ràng người đưa ra yêu cầu chính là hắn, vì sao lại là Thẩm Hoài Dung được lợi.
Bạch Lạc Trần đang muốn kháng nghị, tiền viện vang lên tiếng gõ cửa.