Chương 15: Mắng Người Không Mang Theo Một Câu Thô Tục
Chương 15: Mắng Người Không Mang Theo Một Câu Thô TụcChương 15: Mắng Người Không Mang Theo Một Câu Thô Tục
Mới được một ngày, mọi người Khương gia đều bị đau eo, đau người, bắp chân thì bị chuột rút, nhưng vẫn cố nén kiên trì.
Hiện tại biết được cần nghỉ ngơi chỉnh đốn, Khương Tu Văn không thèm để ý mình là một người đọc sách văn nhã mà đặt mông ngồi xuống nơi lây lội nước mưa, hắn chưa bao giờ chật vật như vậy.
Cuối cùng giấy dâu lại đưa cho Khương Bảo Châu cùng Văn thị, trên người Khương Bảo Châu đều ướt, nhưng vẫn còn tốt hơn Khương Tu Văn một chút.
"Khương đại nhân, cách đây không xa hình như có một cái thôn, hay là các người đi đến đó xin chỗ nghỉ chân?"
Quan sai họ Lưu là người của Đại Lý Tự, được bên trên dặn dò xuống, chỉ cần giám sát chặt chẽ, đưa người đến phương bắc là được.
Còn có phải có ẩn tình gì không thì hắn ta không dám nói, cũng không dám hỏi.
"Có thể làm như vậy được sao?"
Văn thị có chút ngượng ngùng, bọn họ là tội thân, vốn dĩ không có đãi ngộ đặc biệt, yêu cầu như vậy có phải quá mức hay không.
"Ít nhất các người có thể đi đến tìm hương thân mua chút giấy dầu, có áo tơi thì càng tốt."
Quan sai họ Lưu cũng không nói quá rõ ràng, hắn ta cũng không lo lắng người Khương gia trốn chạy, nếu vậy thì đã không bị đưa lên đoạn đầu đài rồi.
Tiếp theo còn gần phải đi ba ngàn dặm, đường xá xa xôi, hắn ta đề nghị Khương gia mua một chiếc xe đẩy nhỏ để đồ vật, cũng có thể dùng để thay phiên nghỉ ngơi.
"Nương, đề nghị này được đấy"
Khương Bảo Châu vỗ tay cười, nàng có bạc nhưng lại không tiện tiêu trước mặt quan sai, nhưng có thể tìm hương thân mua đồ ăn rồi tích lại, lương thực của bọn họ đã bị dính mưa nên không thể ăn được nữa rồi.
"Thật sự rất cảm ơn."
Văn thị suy nghĩ, cho rằng đề nghị của quan sai có được không, bà muốn mượn dùng một cái đèn dầu cùng kim chỉ, để sửa lại áo dài cho Khương Bát Đấu, đổi sang một bộ quần áo ngoài thuận tiện hơn.
Sau khi quan sai đến chỗ Vệ Thượng Thư để thông báo xong thì liền xua tay với những người liên can.
Sau cùng, Khương Tu Võ dẫn đường ở phía trước, mấy người trong nhà giống như gà rớt vào nồi canh, đi thẳng trên con đường lớn đến thôn xóm cách đó không xa.
Bởi vì gần đường lớn nên có một số người nhàn rỗi trong thôn sẽ mở quán mua bán nhỏ, ban ngày bán nước trà cùng màn thầu, buổi tối cũng sẽ nhận người đi đường nghỉ tá túc một đêm.
Khương Tu Võ thường xuyên đi ra ngoài pha trộn, đi tìm một vòng ở trong thôn, tìm đến một nhà tốt nhất rồi tiến đến gõ cửa.
"Nhị ca, vì sao huynh lại chọn nhà này?"
Khương Bảo Châu nhìn ra một chút mánh khóe, vội vàng hỏi.
"Tiểu muội, cái này muội vẫn chưa biết sao, muội xem nhà này tựa vào chân núi, dưới mái hiên còn treo vài miếng da, như vậy có thể thấy người của nhà này vào núi săn thú."
Trong thôn có rất nhiều người, mà người dân trong thôn còn hay thích thăm dò, lựa chọn nhà người này sẽ có chút kín đáo, vả lại họ còn có tiền, bọn họ có thể lén nấu ăn, cũng có thể ăn được một ít thịt.
Khương Bảo Châu giơ ngón tay cái lên với Nhị ca, Khương Tu Võ lắc đầu cười đắc ý, chỉ là hắn đã quên cả người hắn đang ướt như chuột lột, khi lắc đầu đã vung vẩy nước lên mặt của Khương Tu Văn bên cạnh, nên đã bị Khương Tu Văn trích dẫn mấy câu văn chương mà mắng cho một trận.
Khương Tu Văn có sở trường mắng chửi người nhưng không mang theo lời lẽ thô tục, ai kêu hắn thật sự có tài năng có thể học sâu hiểu rộng, thời điểm rực rỡ nhất chính là từng mắng một người bán thịt heo có lòng dạ thâm độc đến nửa canh giờ.
Mồm mép Khương Tu Văn lưu loát, mắng người không bị lặp lại một câu nào. "Sau đó thì sao, có phải người bán thịt heo đó vô cùng xấu hổ không?”