Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 164 - Chương 164: Trưng Binh

Chương 164: Trưng Binh Chương 164: Trưng BinhChương 164: Trưng Binh

Bố cáo được dán trong thị trấn sâm uất, còn có nha dịch đến từng nhà kêu gọi, khác với việc trưng binh trước đây là có bồi thường thì lần trưng binh này là cưỡng chế.

"Vậy có nghĩa là gì?"

Hộ tịch của người Khương gia không phải ở biên thành, nếu dựa theo hộ tịch để kêu gọi trưng binh thì nhà mình không nằm †rong phạm vi này.

Thẩm Hoài Dung thì ở đại doanh thành bắc, đại ca Khương Tu Văn cũng ở đó, hai người không gửi thư về nên Khương Bảo Châu phỏng đoán việc này cũng không liên quan nhiều đến nhà mình.

"Nhà có hai con trở lên, hơn nữa ở độ tuổi từ mười bốn đến ba mươi thì đều nằm trong phạm vi kêu gọi trưng binh, đương nhiên, mỗi hộ gia đình chỉ cần một người đi"

Đại doanh thành bắc kêu gọi trưng binh, nha môn chiêu binh không hề nói đến nhân tình, nếu có người bỏ trốn thì lập tức dựa theo quy định xử lý đào binh mà xử lý theo quân pháp.

"Nhà ta ở đây nhưng không nằm trong phạm vi trưng binh phải không?”

Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Khương Bảo Châu không phải là thánh nhân, nàng có suy nghĩ rằng nếu nhà mình có thể tránh né thì sẽ tránh đi.

"Theo lý thuyết là như vậy."

Kêu gọi trưng binh không yêu cầu phải có hộ tịch ở biên thành, chỉ cần không phải thương hộ đi bán hàng giao cho các nơi, mọi người đều ở trong thành. Những ngày gần đây nếu muốn ra khỏi biên thành thì đều phải thông qua nhiều trạm kiểm soát, tráng đinh muốn rời đi sẽ không dễ dàng. "Tiểu sư muội, ta nhớ rằng tiên sinh từng nói là đại sư huynh ở đại bản doanh thành bắc làm công văn, nghĩa là nhà muội cũng đã có người đi trưng binh, vậy nên sắp tới chắc quan sai nha môn sẽ không đến gây khó khăn cho nhà muội đâu”

Ngô Thông nhìn ngó khắp nơi, hôm nay học đường giảm một nửa người, chắc là đã biết được tin này nên ở nhà bàn bạc.

Hắn là nhi tử độc nhất trong nhà, cho nên mới tránh thoát được một kiếp.

"Hôm nay trong nhà tiên sinh có việc riêng cần xử lý, mong các vị ngày mai đến sớm hơn một chút, tiên sinh sẽ giảng lại bài hôm nay."

Tiểu Ngũ Tử đi vào học đường truyền lời thay cho Khương Bát Đấu, hắn nhìn thấy Khương Bảo Châu ở đó liền vẫy tay gọi.

Khương Bảo Châu lập tức hiểu ý, nói dăm ba câu có lệ với Ngô Thông rồi mở cửa sau ra nhanh chân trở lại nội trạch. "Cha ta đâu?"

Ngày thường vào canh giờ này, cha Khương Bát Đấu sớm đã đến học đường, hiện tại ông không làm quan, rất thích làm tiên sinh dạy học, dáng vẻ như bản thân sắp trở thành người đào lý khắp thiên hạ.

"Khương tiểu thư, người nhà của Phùng Đại Xuân đến, đang ở trong thư phòng."

Tiểu Ngũ Tử bĩu môi, hắn ta đã từng gặp những chuyện kỳ lạ, nhưng kỳ lạ giống như vậy thì vẫn là lần đầu tiên hắn ta thấy. Nếu hắn ta là Phùng Đại Xuân thì thà rằng cả đời cô độc chứ không bao giờ nghĩ đến người thân chỉ biết hút máu.

"Bọn họ nhìn thấy Đại Xuân thúc sống tốt nên thấy ghen tị phải không?”

Tình huống trong nhà Phùng Đại Xuân, lúc đi hỏi mua hạ nhân thì người môi giới cũng nói qua vài câu. Hắn bị người nhà đuổi ra khỏi nhà, cùng đường mới tự bán thân. Hiện giờ đã sớm trở thành người một nhà với Khương gia, Khương Bảo Châu không hy vọng hẳn bị họ hàng thân thích cực phẩm quấy rầy.

"Chẳng lẽ họ đến đây là do việc trưng binh?"

Trước đây người Phùng gia không có động tĩnh gì, đột nhiên hôm nay lại tìm tới cửa thì nhất định có chuyện cầu xin, nghe nói Phùng gia còn hai người con, vừa hay lại phù hợp với tiêu chuẩn trưng binh lần này.

"Có phải bọn họ đến để nhận lỗi, muốn đón Đại Xuân thúc về nhà phải không?"

Trên bố cáo có ghi việc trưng binh có ngoại lệ, nếu trước đây trong nhà từng có thương binh hoặc binh lính chết trận thì sẽ được miễn lần trưng binh này.

Nếu có Phùng Đại Xuân thì Phùng gia vừa hay ở trong phạm vi được miễn trừ. "Khương tiểu thư, có phải người biết bói toán không?”

Tiểu Ngũ Tử ngạc nhiên, chẳng lẽ Khương Bảo Châu thường xuyên ở cùng Thẩm đại nhân nên đã học được cái gì đó.
Bình Luận (0)
Comment