Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 170 - Chương 170: Buôn Bán Nhỏ 2

Chương 170: Buôn Bán Nhỏ 2 Chương 170: Buôn Bán Nhỏ 2Chương 170: Buôn Bán Nhỏ 2

"Nương, hạt dưa cũng phân chia cấp bậc, rẻ nhất là ba văn tiền một cân, chúng ta bỏ vốn là gia vị, có thành công hay không đều nhờ ở nó."

Khương Bảo Châu cẩn thận tính toán một chút, gia vị không tính đắt, một lần cũng chỉ dùng mấy chục văn tiền, tính toán tất cả thì mỗi cân cần chỉ tiêu một văn tiền.

Hạt dưa bình thường trong tiệm tạp hóa bán năm văn tiền một cân, bọn họ nhập hàng số lượng lớn đương nhiên giá cả \có thể thấp hơn, ít nhất sẽ thu được một nửa lợi nhuận.

"Nương, con đi tới cửa hàng một chuyến, làm bộ dáng mua chút gia vị, còn lại liền lấy từ trong không gian ra."

Nếu chỉ mua vài loại gia vị, mua nhiều lần sẽ chỉ làm phương thuốc nhanh chóng bị lộ ra ngoài, trước đó, Khương Bảo Châu muốn kiếm một chút, tích tiểu thành đại.

"Nhà ta chỉ bán hạt dưa ngũ vị hương, không đoạt sinh ý với người khác."

Khương Bảo Châu đã làm ra hai trăm cân đặt ở trong không gian, nàng và Văn thị đang thương lượng xem nên định giá như thế nào.

Hạt dưa nhập hàng ba văn tiền một cân, nhân công và gia vị từ không gian, phí phụ không đáng kể, cho nên nhà mình chỉ cần bán giá giống như tiệm tạp hóa là đã có lợi nhuận.

"Bán mười văn tiền một cân."

Hạt dưa nhà họ không giống với những nơi khác, một cân rất nhiều, cả nhà ăn tiết kiệm cũng có thể ăn được mấy ngày.

Nếu như nhà mình đã làm buôn bán thì đương nhiên phải đảm bảo chất lượng, trước khi bán đã sàng lọc nhiều lần.

"Trước kia ở kinh thành, trong phủ mua hạt dưa cũng không dựa theo cân mà toàn bộ đều đặt ở trong tráp, trên dưới một trăm văn tiền một cân."

Muốn nói khôn khéo, vậy thì vẫn nên làm người làm ăn khôn khéo, hạt dưa rõ ràng không tính là thứ đáng giá, nhưng sau khi được đóng gói lại thì lập tức trở nên xa xỉ.

"Nương, cũng may nương đã nhắc nhở con"

Phân chia hàng bình thường và hàng tỉnh phẩm để bán, thế nào cũng đều có thể kiếm tiền.

Trong con ngõ nhỏ Khương gia có một vị gọi là Tiền bà tử, con gái của Tiền bà tử chết sớm, bà và cháu gái Ngọc Lan sống nương tựa lẫn nhau, nhà bà sống qua ngày nhờ buôn bán nhỏ. Ngọc Lan khéo tay, thỉnh thoảng tới học đường nghe giảng bài, không có lương thực liên đưa cho Khương Bảo Châu những thứ nho nhỏ nhà mình đan được, dù sao cũng không có lần nào đến tay không.

"Con là muốn giúp Tiền gia?"

Văn thị hiểu ý định của Khương Bảo Châu, xoa đầu nàng nói: "Con thật là một đứa nhỏ tốt."

"Nương, không phải ai con đều giúp, phải nhìn tình huống."

Hai ngày trước Khương Bảo Châu đi nhập hàng lôi kéo chiếc xe đẩy tay nhỏ trở về liền gặp phải Tiền Ngọc Lan ở đầu hẻm, Tiền Ngọc Lan không có hai lời liền chủ động giúp nàng đẩy một xe hạt dưa, rất nhiệt tình.

Tiền gia ít người, chỉ có bà cháu sống với nhau, ngày thường ru rú ở trong nhà, không thích giao tiếp với người khác. "Nhà ta vừa lúc cần cái làn nhỏ, mua ở đâu cũng là mua."

So với việc đưa việc làm ăn cho người xa lạ, còn không bằng chăm sóc hàng xóm một chút.

Dù sao là người như thế nào, thật ra giao tiếp hai ba lần là có thể nhìn ra, giống như đám người Quý đại nương thì chưa bao giờ thấy qua lại với hàng xóm.

Văn thị định giá mười văn một cân, giá gấp đôi giá hạt dưa xào trong tiệm tạp hóa.

Khương Bảo Châu nghĩ lại liền cho rằng giá cả này vừa phải.

Thứ nhất, hạt dưa ngũ vị hương nhà mình cần rất nhiều công đoạn, thứ hai, phân chia giá cả cũng là đã cố gắng không đoạt việc làm ăn của người khác.

Sau khi hai mẹ con bàn bạc xong, Khương Bảo Châu hành động rất nhanh chóng, ngày thứ hai liền đi tới Tiền gia. "Bảo Châu, sao muội tới đây?"

Tiền Ngọc Lan nghe thấy tiếng động, mở cửa thấy là Khương Bảo Châu thì trên mặt lộ ra vài phần ý cười, lôi kéo tay nàng nói: "Trời lạnh, mau vào đi."

Tiền Ngọc Lan đang nấu thuốc ở nhà bếp, Tiền bà tử đã lớn tuổi, bị nhiễm lạnh, ban đêm ho khan mãi không thấy khá hơn, chỉ đành uống thuốc.

"Khó trách không nhìn thấy tỷ ở học đường"

Khương Bảo Châu mang theo mấy khối bánh bắp xốp mình tự làm, mặt trên trang trí thêm vài viên táo đỏ nhìn rất đẹp mắt.

Tiền Ngọc Lan nhìn một lúc lâu, cuối cùng mới cười nói: "Ta không đành lòng ăn"

"Vậy tỷ đưa cho Tiền bà bà, bắp bánh xốp ăn với cháo gạo kê là vừa vặn." Ánh mắt Khương Bảo Châu sắc bén, chỉ vào trong nồi nói.
Bình Luận (0)
Comment