Chương 183: Ngủ Dậy Muộn
Chương 183: Ngủ Dậy MuộnChương 183: Ngủ Dậy Muộn
Nghĩ đến bộ xương cốt già của chính mình, Quý đại nương do dự.
"Đúng vậy, chúng ta đi vào nhìn xem trước."
Nếu như không giống lời nói của Quý đại nương thì bà già này chính là đang đòi mạng của Ngọc Lan, bọn họ cũng không nhìn được, cần phải giúp Tiền Ngọc Lan lấy lại công bằng.
Quý gia ở trong thành ở mấy năm, giống như cây gậy thọc cứt vậy, sắc mặt mọi người đều không đẹp.
Hơn nửa đêm để nam tử vào cửa thì không tốt, vậy nên Văn thị mang theo một nhóm phụ nhân đi điều tra, ngay cả nhà xí cũng tìm, làm gì có bóng dáng của Quý lão †am đâu chứ!
"Việc này..." Quý đại nương xoay chuyển tròng mắt, chuyện này là sao, rõ ràng nhỉ tử nói là đi Tiền gia, vẫn là bà ta tận mắt nhìn thấy, sao hiện tại lại biến mất không thấy?
Chẳng lẽ là bị Tiền Ngọc Lan phát hiện rồi giết?
Hành động của Quý đại nương làm dấy lên sự phẫn nộ của dân chúng.
Tiền Ngọc Lan nhớ kỹ những lời Khương Bảo Châu dạy, có đôi khi cần phải tỏ ra yếu đuối.
Dù sao, con người đều có tâm tư đồng tình với những kẻ yếu.
Tiền Ngọc Lan khóc lóc thảm thiết, nhóm phụ nhân có mặt ở đây càng đau lòng, sôi nổi đứng ra nói chuyện.
Cùng lúc đó, tin tức của Tiền gia cũng bị Hồng Lí truyền trở về tới tai Nguyễn Miên Miên.
"Tiểu thư, ngươi định xử Quý lão tam như thế nào?"
Quý lão tam làm chuyện ác phải dạy dỗ, nhưng Khương Tu Võ ném kẻ ác vào sân sau nhà tri phủ, hành động này quá nham hiểm, cũng không thể buông tha.
"Loại người vô sỉ như Quý lão tam không cần để lại."
Nguyễn Miên Miên xua tay, nàng hận nhất những tên háo sắc, đặc biệt là người toàn ý xấu, để lại sớm muộn gì cũng gây ra tai họa.
"Quý lão tam trộm cướp đồ vật của Nguyễn gia, số lượng thật lớn, áp giải hắn đến nha môn."
Nguyễn Miên Miên thuận miệng bịa cho Quý lão tam một tội danh, cũng lười phí †âm tư.
"Vậy, Khương Tu Võ thì sao?"
Hồng Trù không biết nên nói gì, lần đầu tiên gặp được người làm việc như vậy. Hơn nữa, Khương gia không phải là gia đình người bình thường, cho dù Khương Bát Đấu bị lưu đày nhưng vẫn là quan to nhất phẩm.
Theo tin tức từ kinh thành, lúc đầu Hoàng Thượng muốn tiêu diệt tộc, muốn chém đầu, cuối cùng lăn lộn một vòng lại đem người giống như bóng cao su mà đá đến Bắc Địa, cũng chưa nói tiếp theo nên xử trí như thế nào.
"Bổn tiểu thư giúp hắn một cái ân lớn như thế, tìm hắn lấy chút lợi cũng không quá phận phải không?"
Nguyễn Miên Miên ngáp một cái, tính toán ngày mai đi chợ tìm Khương Tu Võ.
Về phía Khương Tu Võ, hắn vẫn chưa biết mọi chuyện đã bại lộ.
Cách làm của Quý đại nương khiến tất cả mọi người công kích.
Chẳng sợ Quý đại nương luôn nói xin lỗi, nói chính mình buổi tối uống nhiều rượu nên nói lung tung, nhưng không có ai tin lời của bà ta.
"Không bằng như vậy đi, Quý gia suýt nữa làm bẩn trong sạch của Tiền cô nương, bồi thường chút bạc là được."
Có người đề nghị, bọn họ phát hiện không có chứng cứ, cho dù đưa Quý đại nương đến quan phủ thì cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Quý đại nương bị thiệt, giống như gà trống bại trận, dưới sự mắng chửi của mọi người, không tình nguyện mà đưa cho Tiền Ngọc Lan 200 văn tiền.
Tiền nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là thái độ.
Tranh chấp đến nửa đêm, Khương Bảo Châu cũng đã mệt mỏi, ngủ được một giấc ngon lành.
Chờ đến khi nàng thức dậy đã là lúc mặt trời lên cao.
"Nương, con dậy muộn, sao không có ai gọi con?"
Khương Bảo Châu rửa mặt chải đầu xong đi đến phòng bếp trước, phát hiện trong phòng bếp có bánh rán hành, cháo gạo kê bí đỏ, còn có đậu giá xào.
"Hôm qua con lăn lộn đến muộn như vậy, lại bị hoảng sợ, nhị ca của con nói với mẫu thân là đừng gọi con dậy."
Đối với cách làm của Khương Tu Võ, Văn thị rất vui mừng.
Trong nhà có bánh rán hành đông lạnh, hâm nóng một chút, nấu thêm ít cháo là được.
"Vậy nhị ca đâu rồi?"
Giờ này đi chợ đã muộn, có lẽ đã không tìm được quầy hàng, chỉ có thể đẩy đi lại trên đường để bán.
"Nhị ca của con đã dậy từ sớm, bao hai cái bánh rán hành, mang theo Phùng Đại Xuân đi ra ngoài."