Chương 202: Không Đủ Lông Ngực
Chương 202: Không Đủ Lông NgựcChương 202: Không Đủ Lông Ngực
"Tiểu muội, lương thực trong nhà còn nhiều không, nhìn bọn họ trông có vẻ ăn rất khỏe”
Khương Tu Võ không lo chuyện gì khác, chỉ lo số lương thực dự trữ trong nhà kho không đủ ăn, chờ đến khi hắn đi vào nhà kho thì mới đánh mất sự nghỉ ngờ.
Thật vất vả mới tìm được việc, lại bị người hầu trong nhà dành mất, Khương Tu Võ định tìm một con đường khác.
"Nhị công tử, người nha môn tới!"
Khương ma ma đứng ngoài cửa kêu người, trong nhóm nha dịch còn có cả nha hoàn Hồng Trù của Nguyễn tiểu thư.
"Tới tìm ta sao."
Khương Tu Võ vực dậy tinh thần, bước nhanh ra sân. Hồng Trù nhìn thấy người thì hỏi: "Có phải nhà các ngươi có một người hâu tên Phùng Đại Xuân không?”
"Có"
Nhìn thấy Hồng Trù mồm miệng lanh lợi, Khương Tu Võ thấy rất đau đầu.
Mấy ngày trước Hồng Trù cùng tiểu thư nhà nàng ta hợp lực đi tố cáo với mẹ Văn thị, ở trước mắt nhiều người, Khương Tu Võ bị ăn một trận chổi lông gà.
Hắn làm sai thì xứng đáng bị vậy, nhưng hắn không nghĩ bị người ngoài nhìn thấy và chê cười.
"Vậy là đúng rồi."
Nha môn đang thẩm vấn, Phùng Tam Thu tố cáo Phùng Nhị Hạ, hai huynh đệ cãi cọ ở trước công đường.
"Chó cắn chó dính cả một miệng lông, ngược lại làm liên lụy tới người hâu nhà ngươi" Hồng Trù tới để đưa tin tức chứ không có ý gì khác.
Khương Tu Võ đi theo bộ khoái đến nha môn, suy nghĩ mục đích mà Hồng Trù đến đây.
Nếu hai huynh đệ Phùng gia cắn loạn lên Phùng Đại Xuân thì dù sao cũng phải gọi người vào công đường thượng đối chất mới đúng.
"Cần gì phải phiền toái như vậy."
Hồng Trù ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Khương Tu Võ một cái.
Vốn dĩ xảy ra chuyện như vậy, dựa theo lệ thường là phải gọi Phùng Đại Xuân lên công đường, nhưng mà trong nha môn có người thì giải quyết chút việc nhỏ này thật sự chỉ là mưa bụi.
Đưa cả hai huynh đệ kia của Phùng gia đến quân doanh, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì khác, ai cũng đừng nghĩ trốn thoát.
"Khương nhị công tử, làm việc cho tiểu thư nhà ta thật tốt thì sẽ không thiếu lợi ích đâu"
Hồng Trù dùng thân phận nói chuyện, Khương Tu Võ chỉ muốn khóc.
Là Phùng Đại Xuân được lợi chứ không phải hắn, vì sao còn muốn tính trên đầu hắn?
Thêm một điều nữa, nếu là ở kinh thành thì dựa vào uy danh của Khương Tu Võ hắn, sao có thể lưu lạc đến mức làm việc cực nhọc cho một tiểu thư tri phủ, còn là làm mồi để dụ một tên hái hoa tặc háo sắc lại đoạn tụ.
Khương Tu Võ thở dài một hơi, hẳn thật đáng thương.
Nếu không cố gắng tiến tới thì hắn sẽ không có một chút địa vị nào ở Khương gia. Tiểu muội Khương Bảo Châu một hơi nhận hai mươi mấy tiểu đệ, còn huy hoàng hơn lúc hắn ở kinh thành nhiều!
Khương Tu Võ là người có lòng tự trọng, tiền thưởng một trăm lượng khi bắt được tên hái hoa tặc kia, nói thế nào hắn cũng phải thu vào trong túi!
Chờ đến nha môn, bộ đầu gọi hắn vào trong một căn phòng bên cạnh, nói: "Cởi quần áo!"
"Ngươi là hái hoa tặc sao?”
Khương Tu Võ nói không với yêu cầu vô lý, hắn không cởi!
"Sớm muộn gì ngươi cũng phải cởi, chẳng lẽ ngươi không cần một trăm lượng tiên thưởng kia sao?”
Bộ đầu lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, tên hái hoa tặc đáng chết, hôm qua lại gây án.
Lần này, người bị hại được phát hiện sớm, khó khăn lắm mới nhặt về một cái mạng.
Nhưng mà mặc dù không chết thì hán tử kia đã bị bóng ma tâm lý, nhịn không được mà nôn mửa, không còn muốn sống nữa.
"Vì sao phải cởi ngay lúc này, là kiểm tra xem dáng người của ta có đủ tư cách hay không sao?"
Khương Tu Võ trợn trắng mắt, nếu gương mặt của hắn không thích hợp thì đã không có khả năng bị Nguyễn tiểu thư theo dõi.
Nói trắng ra là Nguyễn Miên Miên vẫn rất tỉnh mắt.
"Không đủ lông ngực"
Thông qua rất nhiều người chết, nha môn tổng kết được tên hái hoa tặc đoạn tụ kia có ham mê đặc thù với lông ngực.
Lông ngực của Khương Tu Võ quá ít, thoạt nhìn không đủ dã tính, bên bọn họ cần giúp đỡ chế tạo một ít.
Vì thế, trước ngực Khương Tu Võ được dán thêm lên rất nhiều lông tóc, trông như một người hoang dã.