Chương 234: Hiện Tại Hối Hận Còn Kịp Không?
Chương 234: Hiện Tại Hối Hận Còn Kịp Không?Chương 234: Hiện Tại Hối Hận Còn Kịp Không?
"Chưa nói con sai mà con đã vội đổ lỗi cho Bảo Châu, lấy Bảo Châu làm lá chắn."
Khương Bát Đấu nghiêm mặt nói: "Làm trụ cột trong nhà, sao con có thể như vậy, cha rất thất vọng về con."
Ngày thường, hai huynh muội yêu thương lẫn nhau, Khương Bảo Châu hết sức bảo vệ Khương Tu Võ.
Ai ngờ vào thời khắc mấu chốt, Khương Tu Võ lại ích kỷ như vậy.
"Bảo Châu biết cũng sẽ đau lòng đúng không?"
Khương Bát Đấu cảm thấy bất bình thay nữ nhi, nói Khương Tu Võ là tên vô ơn.
"Nhưng mà cha ơi, chuyện này thật sự có liên quan đến tiểu muội." Khương Tu Võ thực sự muốn khóc, sao không nói lý như vậy.
Giải thích không rõ, lại bị cha hiểu lâm là bán đứng người thân, Khương Tu Võ lại ăn một chiếc giày.
Ăn cơm chiều xong, Khương Bảo Châu có chút áy náy nói: "Nhị ca, hình như muội đã làm liên lụy đến huynh."
"Bảo Châu, ta là nhị ca của muội, muội còn khách khí với ta cái gì?"
Giày cũng ăn rồi, vai người tốt này Khương Tu Võ nhất định sẽ làm đến cùng, nếu không sẽ không được lòng cả hai bên, bị mọi người xa lánh.
"Việc này, những thư sinh đó sẽ không tìm tới huynh bắt huynh phải lựa chọn nữa"
Đại Minh Bạch và tú tài Lạc Phách lui ra phía sau, Ngô Thừa Ân hoàn toàn xứng đáng với danh đệ nhất.
"Đúng rồi, vừa rồi Hồng Trù tỷ tỷ tới trong nhà truyên lời, nói là Tri phủ đại nhân mời huynh vào ngày mai đến phủ chơi."
Đến nỗi đi làm gì, không cần Khương Bảo Châu phải nói quá rõ ràng đúng không?
Nếu Khương Tu Võ đã nhận thay, vậy thì phải quen thuộc đoạn kế tiếp của Tây Du Ký} đi, để tránh bị lộ.
Khương Tu Võ: "..."
Hiện tại hắn hối hận còn kịp không?
Hai mươi ba, ăn kẹo mạch nha, năm cũ ở phương bắc.
Sáng sớm cúng ông táo xong xuôi, cả nhà bắt đầu quét trần nhà, từng người quét tước phòng ở, tẩy rửa.
Tối hôm qua, thừa dịp đêm dài, Khương Bảo Châu đã dùng máy hút bụi trong không gian quét tước một lần.
Phương bắc gió cát lớn, chỗ cửa sổ luôn có bụi đất, mỗi ngày đều phai lau dọn một lần. Khương Tu Võ đến thăm Nguyễn phủ, Văn thị chọn lựa một hồi, cuối cùng chọn lựa được mấy món quà tặng trong nhà kho.
Trong không gian của Khương Bảo Châu có bánh a giao, rất bổ dưỡng đối với nữ tử, Văn thị lấy mấy hộp cho Khương Tu Võ.
Cả nhà bận rộn một ngày, buổi chiều, A Phi dẫn theo đám người Sấu Hầu trở về từ thành lân cận.
Nếu không phải tiểu thư dặn dò thì bọn họ còn muốn kiếm bạc thêm hai ngày nữa.
"Về sau còn rất nhiều cơ hội kiếm tiền, ăn tết phải đoàn viên xum vầy."
Trước thêm năm mới của những năm trước, biên thành vẫn thường xuyên có tuyết lớn.
Nếu gặp phải tuyết lớn làm tắc đường thì hành trình vốn dĩ chỉ cân một ngày sẽ phải đi đến mấy ngày.
"Trong nhà làm nhiều đồ ăn, các ngươi vừa trở về, nếu có người nhà thì mang theo đồ ăn về nhà đoàn tụ đi."
Đặc biệt là Bàn Tử và Sấu Hầu, đã rất lâu rồi bọn họ chưa trở về, trong nhà còn có trưởng bối bị bệnh.
Mấy người thay phiên nói lời cảm ơn, ăn mặc áo khoác mới được phát, vui vẻ hân hoan đi về nhà.
"Tiểu thư, đây là sổ sách tiểu nhân ghi chép."
Đại Phi đưa mấy cuốn sách thật dày cho Khương Bảo Châu, sổ ghi chép rõ ràng từng khoản, mỗi một đồng tiền đều được ghi chép lại.
Khoảng thời gian này, bọn họ thức khuya dậy sớm, kiếm lời mấy trăm lượng bạc.
"Làm tốt lắm!" Làm buôn bán thành công, không đến một tháng mà việc buôn bán nhỏ này đã mang đến tiền lời phi thường khả quan.
Mấy người Đại Phi và Sấu Hầu ăn mặc cần kiệm, keo kiệt tiết kiệm, chuẩn bị quà mừng năm mới cho tất cả mọi người trong Khương gia.
Bọn họ tụ lại một chỗ bàn bạc vài ngày, món quà không đắt giá, nhưng lại rất có thành ý.
Chờ đồ ăn được bưng lên bàn, người Khương gia mới phát giác Khương Tu Võ còn chưa trở về.
"Thôi, Ngô tiên sinh là miếng bánh ngon, mọi người đều biết, chắc là hắn bị Nguyễn gia giữ lại ăn cơm."
Giọng điệu của Khương Bát Đấu có chút ghen ty, không đợi nghịch tử kia, sau đó bọn họ bắt đầu bữa tiệc.
Chờ cơm no rượu say thì cũng đã khuya rồi.
Hồng Trù tới Khương gia truyền tin, nói đêm nay Khương Tu Võ ngủ lại ở Nguyễn phủ.