Chương 236: Nước Phù Sa Không Chảy Ruộng Ngoài
Chương 236: Nước Phù Sa Không Chảy Ruộng NgoàiChương 236: Nước Phù Sa Không Chảy Ruộng Ngoài
Khương Bảo Châu cạn lời, nếu không phải Ngô Thông nói cho nàng biết thì nàng cũng bị đại ca giấu giếm.
Đúng rồi, Khương Tu Văn từng nói, hắn có một ánh trăng sáng ở kinh thành.
Cha của vị tiểu thư kia là đối thủ một mất một còn của Khương Bát Đấu, hai nhà cả đời không qua lại với nhau, không có khả năng làm thông gia.
Xem ra đại ca có chấp niệm rất sâu với ánh trăng sáng kia.
Chuyện này chắc là cha Khương Bát Đấu không biết, nếu không trong nhà lại phải rối loạn một thời gian.
"Tiểu sư muội, có phải nhà muội chuẩn bị có chuyện vui hay không?”
Ngô Thông uống trà cắn hạt dưa, chỉ cần tới Khương gia thì hẳn ta đều được ăn uống vô cùng thoải mái.
“Chuyện vui gì?"
Khương Bảo Châu lấy chỉ thêu ra, dùng tinh thần lực tìm kiếm bản vẽ trong không gian.
"Đại Xuân thúc gác cổng đó."
Việc trưng binh đã hoàn thành, nghe nói hai huynh đệ Phùng gia kia đều bị đưa vào quân doanh, lão nhị Phùng gia khóc sướt mướt cầu xin vẫn không làm nên chuyện gì.
"Đại Xuân thúc đã cắt đứt quan hệ với Phùng gia lâu rồi."
Phùng Nhị Hạ và Phùng Tam Thu chó cắn chó, ồn ào đến trên công đường, bị Nguyễn tri phủ phạt chính là xứng đáng.
Hai người khôn khéo lại lòng dạ độc ác.
"Ta không phải nói chuyện này, chẳng lẽ muội không biết sao?"
Ngô Thông nhìn thấy Phùng Đại Xuân tặng củi cho Tiền gia, Tiền Ngọc Lan đáp lại, tặng vớ cho Phùng Đại Xuân.
Hai người vừa nói vừa cười, không hề lảng tránh.
"Chuyện này huynh đừng nói lung tung."
Phản ứng đầu tiên của Khương Bảo Châu là dặn dò Ngô Thông đừng nói ra ngoài.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Phùng Đại Xuân thì không sao cả, nhưng thanh danh của Tiền Ngọc Lan sẽ bị huỷ hoại.
Hai nhà cạnh nhau, giúp đỡ lẫn nhau một chút không tính là gì, ngày thường cũng thường xuyên qua lại.
"Tiểu sư muội, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của ta, khẳng định hai người bọn họ có gì đó."
Ngô Thông rất chắc chắn, tin tức của hẳn ta linh thông không có nghĩa là hắn ta nhiều chuyện.
"Nếu không tin thì muội cứ chờ xem."
Phùng Đại Xuân và Tiền Ngọc Lan, ánh mắt hai người họ nhìn đối phương có chút không đúng, không phải tình cảm láng giềng đơn giản như vậy.
"Thật sao?"
Đột nhiên Khương Bảo Châu nghĩ đến ngày mồng tám tháng chạp gặp một ông cụ râu tóc bạc phơ ở trên chợ, đại sư nói chắc chắn Tiền Ngọc Lan sẽ gả chồng †rong năm nay.
Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, thật sự gả đến nhà mình sao?
Từ khi nghe được một ít tiếng gió từ chỗ Ngô Thông, trong lén lút, Khương Bảo Châu lén quan sát Phùng Đại Xuân và Tiền Ngọc Lan.
Ngày thường nhà mình và Tiền gia thường xuyên lui tới, nàng không thấy hai người này lén lút trao nhận.
Có lẽ là sắp đến tết, Phùng Đại Xuân đã sớm đã không còn dáng vẻ sầu khổ, cả ngày lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Càng ngày càng gân ngày ba mươi tết, các nhà treo đèn lồng đỏ lên cao.
Dịp tết người vui sướng nhất đương nhiên là bọn nhỏ, tốp năm tốp ba kết bạn chạy tới chạy lui trong ngõ nhỏ.
"Tiểu hài tử, tiểu hài tử, ngươi đừng thèm, qua ngày mồng tám tháng chạp chính là năm mới."
"23, ăn kẹo mạch nha; 24, quét dọn nhà cửa; 25, làm đậu hủ; 26, đi cắt thịt; 27, giết gà trống; 28, làm mì sợi; 29, chưng màn thầu."
Ca dạo thể hiện tập tục ở biên thành được bọn nhỏ đọc rõ ràng từng chữ.
Khương gia cũng làm theo bài ca dao đó, từng bước từng bước một, năm trước nhà kho được chất tràn đầy.
Ngày 29 nông lịch, Khương gia chưng màn thầu.
Dựa theo hướng dẫn trong không gian, Khương Bảo Châu vừa mới học được cách làm nên tay nghề còn mới lạ.
Nàng chỉ dạy Tiểu Hỉ một lần, Tiểu HỶ vừa học đã hiểu, rất nhanh đã làm được, Khương Bảo Châu là dạy đồ đệ xong đói chết sư phụ.
"Chẳng trách người có tay nghề đều không tùy tiện thu nhận đồ đệ."
Thời buổi này, người có chút bản lĩnh đều sẽ cất giấu đi.
Muốn học chút tay nghề, trước khi bái sư thì đầu tiên phải đi làm việc cực nhọc, bị trở thành trâu ngựa mà sai bảo.