Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 262 - Chương 262: Đề Nghị Dọn Ra Ngoài

Chương 262: Đề Nghị Dọn Ra Ngoài Chương 262: Đề Nghị Dọn Ra NgoàiChương 262: Đề Nghị Dọn Ra Ngoài

"Đây là hoa gì?"

Vào mùa đông, chợ hoa ở Bắc địa là nơi đắt đỏ nhất chỉ dành cho người giàu ghé đến.

Giả Minh Nguyệt cũng đã đến vài lần, nhưng chưa từng thấy chậu hoa giống như thế này của Khương Bảo Châu.

"Đây là cây xương rồng”

Cây xương rồng này không phải là loại cây bình thường, mà là cây xương rồng có rệp son.

Gieo trồng cây xương rồng này cũng không khó, chỗ khó là làm sao để tăng khả năng sống sót của rệp son.

Dù sao, rệp son là một trong nguyên liệu chủ yếu để làm son môi. "Giả tỷ tỷ, cái này tặng cho tỷ."

Trong không gian của Khương Bảo Châu có nhiều loại son môi với nhiều loại màu khác nhau, nàng đưa cho Giả Minh Nguyệt màu đỏ tươi mà nàng đã tùy ý làm, màu vô cùng sáng.

Giả Minh Nguyệt ngồi ở trước bàn trang điểm, dựa theo hướng dẫn của Khương Bảo Châu mà tô lên.

Một lát sau, hiệu ứng đôi môi đỏ mọng đã xuất hiện.

"Sao tỷ lại cảm thấy mình giống như thay đổi thành người khác vậy?"

Rõ ràng không có trang điểm, nhưng lại có thêm một chút vẻ đẹp hoang dã.

Giả Minh Nguyệt như tìm thấy được bảo vật, nàng nhìn thỏi son rồi nhìn trái nhìn phải, chính là không nỡ buông tay.

"Bảo Châu, đúng là đang mùa nông nhàn, ngày mai tỷ sẽ cử người đưa những nông dân có kinh nghiệm đến."

Giã Minh Nguyệt không có ở lâu, nàng để lại cho Khương Bảo Châu một đôi vòng tay ngọc bích xem như là quà gặp mặt, còn nàng cũng vui sướng hài lòng mà rời đi.

Sau buổi cơm chiều, mọi người ngồi tụ cùng với nhau uống trà nói chuyện phiếm.

"Bá phụ, bá mẫu, ngày mai cháu và tiểu Kiều sẽ dọn ra ngoài."

Khoảng thời gian này, Bạch Lạc Trần ở Khương gia được ăn uống ngon lành, nên hắn ta cũng không nghĩ sẽ đi.

Nhưng không bao lâu nữa hai huynh đệ của Khương gia sẽ lần lượt đón dâu, một nam tử khác họ như hắn ta ở lại cũng không tiện.

Vả lại nhà của Khương gia cũng không quá lớn.

Bạch Lạc Trần cùng tiểu Kiều đã bàn bạc, tiểu Kiều cũng đã đồng ý.

"Lạc Trần à, cháu cùng tiểu Kiều cứ ở đây, trong nhà vẫn còn nơi để ở."

Khoảng thời gian ở chung này, Văn thị cũng đã thành thói quen.

Bạch Lạc Trần cùng tiểu Kiều đều rất đáng yêu, nên bà cũng đã sớm xem cả hai người như tiểu bối của mình.

Khương Bát Đấu cũng lên tiếng giữ cả hai lại.

"Dạ, tiếp tục ở lại cũng không tốt, đôi lúc cháu sẽ đến ăn cơm ké, mọi người đừng đuổi tụi cháu đi là tốt rồi."

Thẩm Hoài Dung chắc chắn không thể ngờ được, người đuổi Bạch Lạc Trần rời đi không phải là hắn, mà chính là do Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ lấy vợ.

Đã nói đến mức như vậy, Văn thị cũng không còn lời nào để khuyên nữa.

Huống chỉ, sự lo ngại của Bạch Lạc Trần cũng không sai.

Buổi tối, Văn thị đi đến phòng của Khương Bảo Châu.

Đối với chuyện sắp có hai người con dâu, Văn thị không khỏi có chút lo lắng.

"Mẹ, Giả tỷ tỷ cùng Nguyễn tỷ tỷ đều là người có tính tình nhanh nhẹn."

Với tính tình đó của hai người, chuyện hòa nhập vào Khương gia sẽ không có vấn đề gì.

Là người không có bụng dạ hẹp hòi, đều là kiểu có cái gì nói cái đó.

Khương Bảo Châu ghét nhất loại người có gì luôn che giấu trong lòng không nói, nhưng sau lưng lại làm chuyện hại người.

"Bảo Châu, con còn nhỏ."

Nữ tử sau khi lập gia đình đều sẽ phải gặp hai vấn đề. Một là xảy ra mâu thuần với mẹ chồng nàng dâu, hai là mâu thuẫn chị dâu em chồng.

Văn thị rất vui mừng đối với việc Khương Bảo Châu xem Giả Minh Nguyệt như người trong nhà, nữ nhi thật sự một lòng một dạ suy nghĩ cho cái nhà này.

Nhưng vấn đề ở đây là đối phương có nghĩ vậy hay không?

Cho dù là huynh đệ ruột, cũng sẽ vì chuyện chia tiền bạc không đồng đều mà quay lưng với nhau.

Văn thị không muốn suy nghĩ người ta xấu như vậy, nhưng dù sao cũng phải có lòng đề phòng người khác một chút.

"Mẹ, mẹ đi theo con vào không gian đi."

Trong không gian có các loại giường màn làm riêng cho phu thê mới cưới còn đẹp hơn những thứ được bán ở cửa hàng. Hai mẹ con ở khố phòng chọn lựa, chuẩn bị sắp xếp làm phòng tân hôn.

"Mẹ, nếu mẹ suy nghĩ quá nhiều sẽ rất mệt mỏi."

Kiếp trước là một bé gái mồ côi nên Khương Bảo Châu cũng không có quá nhiều băn khoăn.

Nàng không có kinh nghiệm ở chung với người thân, cũng không hiểu.
Bình Luận (0)
Comment