Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 264 - Chương 264: Biểu Ca

Chương 264: Biểu Ca Chương 264: Biểu CaChương 264: Biểu Ca

"Thật đúng lúc."

Biết được chuyện Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ thành thân, Văn Xuyên Hàn thở phào nhẹ nhõm.

Lần này hắn đến đây còn có nhiệm vụ khác.

Văn gia đều thích Bảo Châu, bọn họ đang tính kết giao thân mật hơn, vừa lúc Bảo Châu theo hắn ta về Tây Bắc, bảo đảm nàng sẽ không phải chịu buồn tủi gì.

Đoàn người ngồi đó nửa canh giờ, cửa thùy hoa cuối cùng cũng được mở ra.

Khương Bảo Châu mới sáng sớm đã nghe nói có mười mấy biểu ca của Văn gia đến đây, nàng vô cùng bất ngờ.

Nàng biết mình có không hề ít biểu ca, nhưng khi đám người đó xuất hiện trước mặt thì Khương Bảo Châu mới hiểu được cái gì gọi là chấn động.

"Bảo Châu, muội không nhớ đại biểu ca sao?"

Văn Xuyên Hàn mở vạt áo ra, lấy ra một con gà con.

Khương Bảo Châu không nhận cũng không được, mà nhận cũng không xong.

"Bảo Châu, chẳng lẽ muội đã quên rồi?"

Ở bên cạnh, nhị biểu ca Văn Xuyên Dã nhắc nhở: "Lần trước muội rời khỏi Tây Bắc đã nói ngày gặp lại muội muốn một con gà con."

Vào mùa đông, không dễ tìm gà con, trên đường đi bọn họ đã mua vài con để nuôi mà cũng chết mất vài con.

Con gà con này mới vừa được mua ở thành bên cạnh.

“Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?" Khương Bảo Châu vắt hết đầu óc để nhớ lại, trong đầu nguyên chủ trống rỗng, không có ấn tượng này.

"Vào lúc muội ba tuổi."

Lão Nhị Văn Xuyên Dã vui vẻ trả lời.

Khương Bảo Châu: "..."

Khó trách, nguyên chủ cũng không nhớ rõ.

"Tiểu tử các ngươi sao lại chạy đến Bắc địa?"

Văn thị nghe được tiếng nói, bà vội bước ra ngoài cửa.

Nhìn thấy mười mấy đứa cháu đều đã đến đây, khiến bà suýt chút nữa vì vui mà bật khóc.

"Bảo Châu à, con đi nói với Khương ma ma làm bữa sáng nhiều một chút."

Mọi người cả người đều sương lạnh, vừa nhìn đã biết chưa ăn bữa sáng nóng hổi.

"Dạ, vừa lúc trong nhà còn sủi cảo thịt cừu."

Nhà kho thuộc quyền quản lý của Khương Bảo Châu, vì để nàng dễ dàng có thể lấy đồ vật từ trong không gian ra.

Tối hôm qua, nàng mới vừa cùng mẹ mình gói sủi cảo nhân thịt cừu, còn chưa có thời gian để lấy chúng ra.

"Cô, sao cô lại để Bảo Châu nấu cơm vậy?

Văn Xuyên Hàn bất ngờ, hắn tỏ vẻ mình có thể xuống bếp.

Nam tử Văn gia, ai cũng đều biết nấu ăn.

"Đại biểu ca, chẳng lẽ huynh không muốn nếm thử chút tay nghề của ta?"

Công việc bếp núc trong nhà là do Khương Bảo Châu chủ động yêu cầu, nàng chỉ muốn chia sẻ một chút với gia đình. Văn Xuyên Hàn im lặng, đã rất lâu không gặp tiểu biểu muội, nên nàng đã không còn khờ dại giống trước đây.

Nếu không phải do dượng đắc tội với Hoàng thượng, thì Khương gia cũng không về nơi rách nát này.

Nhưng mà không sao, Khương gia ngã thì vẫn còn có Văn gia.

"Bảo Châu, đại biểu ca có mang theo bạc đến, muội muốn mua gì thì cứ nói với ta"

Cho dù ăn bất cứ gì thì hắn cũng đều có thể đồng ý.

Nhà cửa của Khương gia cũng không quá lớn, còn có nhiều hạ nhân như vậy.

Văn Xuyên Hạ quyết định, phải thay đổi một căn nhà lớn hơn cho Khương gia.

Ngoài Khương Tu Văn vắng mặt, thì tất cả mọi người nhà họ Khương đều có mặt ở trong phòng khách. Bởi vì Văn gia có mười mấy tiểu tử, nên bữa sáng vô cùng thịnh soạn.

"Đại biểu ca, chờ ta xuống nha môn, trở về rồi chúng ta từ từ tâm sự."

Có người ở nha môn đến thúc giục, Khương Tu Võ ăn qua loa mấy miếng rồi cũng rời đi.

"Được."

Dọc đường đi, bọn họ đi trong đêm vừa lạnh vừa đói.

Ở Khương gia, món chính buổi sáng có hơn mười kiểu, khác xa với sự nghèo khó mà Văn Xuyên Hàn tưởng tượng.

Không chỉ có nhiều món mà mọi thứ đều ăn rất ngon.

Văn Xuyên Hàn cũng bỏ mặc suy nghĩ lung tung mà vùi đầu vào ăn.

Trong phòng khách, không khí vô cùng im lặng. Văn thị uống chén cháo bát bảo, bà nhìn chăm chằm mười mấy tiểu tử đang ăn như hổ đói, vẻ mặt yêu thương.

Khương gia từ Tây Bắc dời đến kinh thành, thoáng chốc đã gần mười năm.

Những đứa cháu của bà giờ đây cũng đều đã trưởng thành.

Điều đáng nói chính là, đến lượt đám người có chữ xuyên thì không có nha đầu nào, nên khó trách Bảo Châu ở Văn gia lại được yêu thích đến vậy.
Bình Luận (0)
Comment