Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 301 - Chương 301: Ta Không Nhìn Thấy Gì Cả

Chương 301: Ta Không Nhìn Thấy Gì Cả Chương 301: Ta Không Nhìn Thấy Gì CảChương 301: Ta Không Nhìn Thấy Gì Cả

Nữ tử không thể luôn dựa vào chuyện trời sinh mềm yếu mà ức hiếp nam tử, hẳn là người đọc sách, cũng nên được bảo vệ.

Giả Minh Nguyệt: '..."

Cuộc nói chuyện hôm nay đã kết thúc, Giả Minh Nguyệt quá mệt mỏi để nói chuyện tiếp.

"Nàng cũng xem thoại bản của Lạc Phách tú tài sao?"

Hai mắt Khương Tu Văn bừng sáng khi nhìn thấy dưới lớp quần áo lộ ra một góc sách.

"Phải!"

Giả Minh Nguyệt vẫn còn mang thù nên chỉ trả lời một câu có lệ.

Mắt thấy Khương Tu Văn đưa tay đến thoại bản, Giả Minh Nguyệt chợt nhớ đến đây không phải thoại bản!

"Không được nhúc nhích!"

Vì tuy bìa là thoại bản, nhưng bên trong chính là tranh đông cung mà nương đã đưa cho nàng!

Sợ nàng không hiểu nên còn đưa đến Khương gia.

"Lấy ra đi!"

Khương Tu Văn không hiểu nguyên do, thấy sự né tránh của Giả Minh Nguyệt thì hắn lại càng muốn đoạt thoại bản.

Ừm, vợ chồng cũng nên có một chút tình thú.

"Khương Tu Văn, chàng đừng đụng đến đồ của ta..."

Giả Minh Nguyệt sốt ruột, nàng là nữ tử nên sức lực không lớn bằng Khương Tu Văn. Hai vợ chồng trực tiếp lăn trên giường, màn che còn chưa buông xuống.

"Đại tẩu, mẹ cử muội đưa mì đến."

Trời lạnh như vậy, ăn chút mì cho ấm bụng.

Trong mì đã được Khương Bảo Châu bỏ thêm thịt vào, nên vô cùng thơm.

Nàng bưng bát vào trong phòng, bị tình huống ở trong phòng dọa cho giật mình.

"Bảo Châu..."

Khương Tu Văn ngại ngùng ngồi dậy, Khương Bảo Châu cũng không nhìn thấy cái gì, vì hắn cũng chưa hề làm gì.

Giả Minh Nguyệt đỏ bừng mặt, hận không thể tìm lỗ để chui vào.

"Ai da, sao đại ca và đại tẩu lại không có ở trong phòng chứ?"

Khương Bảo Châu đã sử dụng kỹ thuật biểu diễn cả đời này của mình, giả vờ như không biết gì.

Nàng đặt mì lên bàn, xoay người bình tĩnh rời đi.

Đi đến phía trước, nàng rất hiểu chuyện mà đóng cửa phòng lại.

"Xin lỗi, đã làm phiền rồi"

Hình như đại ca có chút hung hăng, Khương Bảo Châu lẩm nhẩm nói: "Ta không nhìn thấy gì cải"

Khương Tu Văn đứng ở một bên đã lấy được thoại bản.

Hắn mở ra xem, sau một lúc lâu cũng chẳng nói nên lời.

"Đây...

Khương Tu Văn muốn khoe khoang một chút, ai ngờ, nội dung bên trong thoại bản đã bị thay đổi hoàn toàn.

Nương tử nhà hắn, thật sự rất có tâm. "Khương Tu Văn, chàng đừng quá đáng!"

Giả Minh Nguyệt dùng chăn che đầu, hận không thể tìm cái khe chui xuống đất.

Nàng đã nói với mẹ là không cần cầm theo xuân cung đồ, nhưng nương lại cứ nói xem nhiều cũng không vô dụng.

Nên là, bị Khương Tu Văn bắt tại trận.

"Nam nữ hoan ái, là chuyện thường tình."

Sắc mặt của Khương Tu Văn còn hồng hơn cả đít khỉ, giả vờ như bản thân rất giàu kinh nghiệm.

"Đây là xuân cung đồ, không phải là mấy cái khác."

Giả Minh Nguyệt sắp khóc đến nơi rồi, đầu óc cũng mơ màng hồ đồ, vốn dĩ không hiểu bản thân đang nói gì.

"Chẳng lẽ, chàng rất hay xem hả?" Ở Đại Tề, giữa phái nam và phái nữ, là hai thái độ khác nhau hoàn toàn.

Phái nam xem đông cung đồ là phong lưu, nếu là phái nữ, vậy chắc chắn sẽ bị người khác chỉ trỏ, vô cùng mất mặt.

Giả Minh Nguyệt có hơi tủi thân, chất vấn.

"Cũng không hay xem”

Ở kinh thành, Khương Tu Văn là thánh hiền một lòng hướng về sách vở, nên hắn chưa từng đọc qua thoại bản.

Sau khi cả nhà bị lưu đày, người trong nhà ai cũng nghĩ cách để kiếm tiền.

Ngoại trừ viết thoại bản thì người đọc sách như Khương Tu Văn cũng không thể vẽ đông cung giống như cha Khương Bát Đấu đúng không?

"Quyển xuân cung đồ này của nàng quá bình thường, vẽ không đẹp bằng cha ta” Sau khi Khương Tu Văn nói ra lời trong lòng thì vội vàng che miệng.

Hắn nói gì vậy, vì sao lại bán đứng cha?

"Cha cũng vẽ mấy thứ này?"

Giả Minh Nguyệt giống như biết được một bí ẩn khó có thể miêu tả.

"Phu quân, chàng yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ không nói với ai."

Đây là một bí mật to lớn của Khương gia, hóa ra cha hay trưng gương mặt nghiêm túc ra, thế mà lại lén vẽ xuân cung đồ.

Khương Tu Văn coi nàng như người hà, nên mới nói ra.

Giả Minh Nguyệt đảm bảo sẽ không nói ra.

"Nàng gọi ta là gì?"

Trái tim Khương Tu Văn như rung lên, bỗng dưng cảm thấy có chút vui mừng.
Bình Luận (0)
Comment