Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 306 - Chương 306: Làm Ra Vẻ

Chương 306: Làm Ra Vẻ Chương 306: Làm Ra VẻChương 306: Làm Ra Vẻ

"Gặp qua rồi”

Vòng tay vàng cho không thì tại sao lại không cần chứ.

Khương Bảo Châu dùng khăn xoa xoa, sau đó cắn một ngụm.

Thấy trên vòng tay có dấu răng, lúc này mới vừa lòng gật đầu.

Nha đầu chết tiệt kia, thật là tham lam!

Ở trong lòng Tạ Hân Vũ mắng Khương Bảo Châu nghèo kiết hủ lậu, nhưng vẫn điều chỉnh vẻ mặt đầy ý cười nói: "Vậy muội có tin tức gì của chàng ấy không?"

Trước khi xử lý Khương Bảo Châu, Tạ Hân Vũ muốn tìm hiểu tình huống ở kinh thành.

"Có một việc bí ẩn, ta cũng không biết có nên nói hay không”

Triệu đại công tử đã từng làm cùng trường với Khương Tu Văn.

Tuy rằng Khương Bảo Châu chưa từng gặp người này, nhưng lại luôn nghe đại ca nhắc đến.

Đừng nhìn Triệu đại nhân phong lưu, nhưng là trúc xấu ra măng tốt.

Triệu đại công tử là người khá tốt, thường xuyên giúp đỡ kẻ yếu.

Làm người ngay thẳng, thích giúp đỡ mọi người.

Dù sao nếu như ở hiện đại thì người này tuyệt đối là bạn bè của chị em phụ nữ.

"Triệu đại công tử là đoạn tụ, từng đưa một vị tiểu công tử về nhà, còn bị Triệu đại nhân đánh cho một trận."

Khương Bảo Châu nói hươu nói vượn.

Trong lòng lại âm thầm nói lời xin lỗi với Triệu đại công tử: "Xin lỗi!"

Nàng đang giúp Triệu đại công tử, cưới Tạ Hân Vũ vào cửa thì tương đương với cưới một tang môn tinh về nhà.

"Ngươi nói cái gì?"

Sắc mặt Tạ Hân Vũ lập tức thay đổi.

Nàng nghe nói Triệu đại công tử chưa bao giờ đến những nơi đông đúc, mỗi ngày chỉ đi chung với bạn cùng trường.

Thỉnh thoảng còn ngủ chung giường.

Chẳng lẽ... thật sự là đoạn tụ?

"Việc này ta cũng không xác định"

Khương Bảo Châu xem mặt đoán ý, lập tức sửa lời nói.

Ban đầu Tạ Hân Vũ chỉ tin ba phần, hiện tại lại tin năm phần, nửa tin nửa ngờ.

Xe ngựa vẫn luôn đi đến phía trước, khoảng mười lăm phút sau liền tới cửa quán trà. Nha hoàn đỡ Tạ Hân Vũ xuống xe ngựa trước, vóc dáng Khương Bảo Châu lùn hơn, cố ý lảo đảo cả người.

"Cô nương, ngươi không sao chứ?”

Một vị công tử mặc trường bào đen thêu chỉ vàng tiến lên đỡ lấy Khương Bảo. Châu.

"Đại ca, sao huynh lại tới đây?"

'Tạ Hân Vũ tỏ ra rất ngạc nhiên, lập tức tiến lên.

Nhìn thấy cảnh tượng làm ra vẻ này, Khương Bảo Châu co giật khóe mắt.

Tiểu công tử trước mắt lớn lên khá tốt, chẳng qua tô son trát phấn, mùi son phấn quá nặng.

Nam tử thì phải có khí phái của nam tử, tô son trát phấn không ra nam không ra nữ, Khương Bảo Châu nhìn rất khó chịu.

"Nghe nương nói muội tới đây đi dạo phố." Tạ Lăng Vân nhìn về phía Khương Bảo Châu, hỏi: "Vị cô nương này là..."

"Nàng là Bảo Châu muội muội."

Tạ Hân Vũ nhiệt tình hơn vài phần, tự chủ trương thêm đại ca Tạ Lăng Vân của mình vào đội ngũ.

Chờ đến khi đến phòng trà, xung quanh yên tĩnh.

"Hắt xì!"

Bên trong không gian của Khương Bảo Châu, đồ trang điểm chồng chất như núi.

Nàng dị ứng với son phấn thấp kém, ngửi được sẽ hắt xì.

Theo lý thuyết, phòng trà hẳn là nên có mùi thơm thanh nhã của trà.

Nhưng hương vị dày đặc này có vẻ hơi khác thường.

"Bảo Châu muội muội, không để ý ta gọi ngươi như vậy đi."

Tạ Lăng Vân bán đứng sắc đẹp, cho Khương Bảo Châu một cái liếc mắt đưa tình, làm cho sắc mặt Khương Bảo Châu ửng hồng.

"Đã mắc câu!"

Tạ Hân Vũ cùng Tạ Lăng Vân liếc nhìn nhau, không ngờ Khương Bảo Châu lại dễ lừa như vậy.

Hôm nay nàng ta có vài kế hoạch, hoàn hoàn liên kết với nhau.

Đại ca Tạ Lăng Vân tuy rằng chưa cập quan, nhưng lại là người có danh tiếng là sát thủ thiếu nữ.

Nha hoàn bà tử trong phủ không một người không thiên vị Tạ Lăng Vân.

Mang theo đại ca, dùng để chinh phục Khương Bảo Châu là chuyện dễ dàng như một bữa ăn sáng.

Nếu thất bại thì cũng không sao, ở đây là hoa lâu Mãn Đình Phương lớn nhất biên thành.

Muốn làm hỏng thanh danh của Khương Bảo Châu cũng dễ như trở bàn tay.

"Tạ đại ca."

Khương Bảo Châu nũng nịu gọi một tiếng, trong giọng nói có chút run rẩy.

Không phải nàng cố ý làm nũng, mà là nàng sắp phun ra.

"Bảo Châu muội muội, sang năm ngươi cập kê phải không?"

Tạ Lăng Vân đong đưa chén rượu, cố ý để cho Khương Bảo Châu nhìn sườn mặt của mình.

Hàm dưới của hắn có góc cạnh rõ ràng, mỗi lần nha hoàn trong phủ nhìn thấy đều sẽ mặt đỏ tâm động.
Bình Luận (0)
Comment