Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 333 - Chương 333: Chùa Hộ Quốc

Chương 333: Chùa Hộ Quốc Chương 333: Chùa Hộ QuốcChương 333: Chùa Hộ Quốc

Trong màn đêm, Thẩm Hoài Dung mặc một bộ đồ trắng, đứng thẳng tắp.

Trên mặt hắn có hương vị cố chấp đến điên cuồng.

Quản sự đứng ở phía sau không nói một lời.

"Tốt!"

Thẩm phu nhân cười ha ha nói: "Vậy ngày mai gặp!"

Hy vọng, đến lúc đó Thẩm Hoài Dung có thể tồn tại rời khỏi Thẩm gia.

Đối với đêm nay giằng co, Khương Bảo Châu hoàn toàn không biết gì cả.

Giờ phút này, nàng đã trở lại Khương phủ.

"Bảo Châu, tổ chức sinh nhật cho Thẩm đại nhân như thế nào rồi?" Văn thị ở nhà chờ người: "Thẩm đại nhân không có phản cảm chứ?”

Một người hai mươi mấy năm chưa từng ăn sinh nhật, hiện tại bị bắt phải tổ chức, chỉ sợ Thẩm Hoài Dung không thích ứng.

Tốt quá hoá lốp, làm không tốt thì sẽ có hiệu quả ngược lại.

"Tiểu tử Thẩm Hoài Dung kia còn không biết điều như vậy sao?"

Khương Bát Đấu xen mồm vào nói, trong lời nói mang theo hương vị ê ẩm.

Nữ nhi của hắn chuẩn bị 22 món quà sinh nhật, người làm cha như ông cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy.

"Tránh sang một bên đi!"

Văn thị đẩy Khương Bát Đấu sang một bên, lại nói: "Mẹ còn tưởng rằng con sẽ về muộn hơn."

Văn thị đang định chờ một lát lại phái xe ngựa đi đến Thẩm phủ đón người.

"Mẹ, sinh nhật khá tốt, chỉ là nhiều thêm hai kẻ đến cọ cơm mà thôi”

Hơn nữa, hai người kia đã ăn gần hết thức ăn có mặt trên bàn.

Khương Bảo Châu không muốn để cha mẹ lo lắng nên chỉ trả lời có lệ mấy câu liền trực tiếp trở về phòng.

Không biết vì sao mà trong lòng nàng mơ hồ có dự cảm không được tốt lắm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Văn thị phái Khương ma ma tới sân mời người.

"Tiểu thư, phu nhân hỏi hôm nay ngài có sắp xếp gì không”

Nếu không có thì Văn thị sẽ mang nữ quyến trong phủ đi tới chùa Hộ Quốc ở kinh thành một chuyến.

Chùa Hộ Quốc là chùa miếu của hoàng gia. Mỗi tháng sẽ mở ra trong một khoảng thời gian không cố định.

Trong phủ vừa mới nhận được thông báo, tháng 5 nông lịch sẽ chỉ mở ra vào đúng ngày hôm nay.

Sau khi thu thập thỏa đáng, nữ quyến Khương gia đều đi ra ngoài.

Văn thị mang theo Giả Minh Nguyệt và Nguyễn Miên Miên ngồi một chiếc xe ngựa.

Khương Bảo Châu cùng Tiểu Điệp ngồi một chiếc xe ngựa, còn các nha hoàn và bà tử khác thì ngồi một chiếc, thẳng đến chùa Hộ Quốc.

Sau khi tới chùa mới biết hôm nay cả Hoàng Hậu và Hoàng Thượng đều tới.

Hoàng Thượng đang ở chính điện, nghe hòa thượng trụ trì giảng kinh.

"Khó trách tiểu sa di dẫn đường cứ luôn miệng nói có khách quý tới” Hôm nay Hoàng Thượng không lên triều mà lại chạy tới chùa miếu.

Một lúc sau liền truyền tới tin tức hoàng thượng bị ám sát, Khương Bát Đấu lấy thân che trở cho hoàng thượng nên bị †rúng một mũi tên.

Chùa Hộ Quốc xuất hiện thích khách đã nhanh chóng bị niêm phong lại.

Văn thị biết được Khương Bát Đấu bị thương nhẹ nên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn luôn chờ đến trời tối thì trong cung mới phái người tới báo bọn họ có thể xuống núi.

Toàn thành truy nã thích khách, tất cả xe ngựa cần thiết thông qua Ngự lâm quân cùng Ngũ Thành Binh Mã Tư liên hợp điều tra.

Để ngừa có cá lọt lưới.

Hoàng Thượng hoài nghi thích khách có cấu kết với quan viên trong triều. Bởi vì hôm nay ông ấy tới chùa là quyết định lâm thời chứ không hề có kế hoạch từ trước.

"Thích khách bị bắt được không còn ai sống sót, chỉ có một người chạy mất, còn bị trọng thương!"

Bị Ngự lâm quân đâm một kiếm ở sau lưng.

"Lòng người hoảng sợ"

Văn thị không có cách nào hình dung tâm tình giờ phút này của mình.

Bà ấy mang nữ quyến trong phủ tới đây vốn là muốn cầu bình an.

Ai ngờ không cầu được bình an mà còn phải lo lắng hãi hùng một hồi.

"Nương, đây là tình huống ngoài ý muốn, không ai ngờ sẽ xảy ra"

Khương Bảo Châu lên xe ngựa trước một bước, lập tức nhận thấy được không đúng. Bên trong xe ngựa có mùi máu!

"Tiểu Điệp, nương có hơi tự trách, tỷ có thể an ủi nương giúp ta được không?"

Tiểu Điệp đang định lên xe ngựa lại bị Khương Bảo Châu ngăn lại.

"Nhưng mà..."

Vẻ mặt Tiểu Điệp khó hiểu, trên xe ngựa của mẹ nuôi còn có đại tẩu Giả Minh Nguyệt cùng Nguyễn tiểu thư nữa cơ mà.

"Được rồi"

Tiểu Điệp không có chủ ý gì, cơ bản là Khương Bảo Châu nói cái gì thì nàng ấy đều sẽ làm theo.

Thấy nàng rời đi, Khương Bảo Châu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Có một người mặc quần áo đen đang nằm ở trên xe ngựa.

Sau lưng bị thương, chẳng lẽ là thích khách kia?
Bình Luận (0)
Comment