Chương 337: Gậy Ông Đập Lưng Ông 2
Chương 337: Gậy Ông Đập Lưng Ông 2Chương 337: Gậy Ông Đập Lưng Ông 2
Khương Bảo Châu thay một bộ quần áo đen cho Thẩm phu nhân, sau đó chém một đao vào phía sau lưng của bà ta.
Vết đao giống với vết thương của Thẩm Hoài Dung, sâu có thể nhìn thấy xương.
Sau khi làm xong chuyện này thì nàng cất Thẩm phu nhân vào trong không gian.
Hãm hại Thẩm Hoài Dung, Khương Bảo Châu có thể gậy ông đập lưng ông!
Trên đường về phủ, Khương Bảo Châu tìm một nơi ở gần địa điểm tuần tra của Ngũ Thành Binh Mã Tư nhất rồi ném Thẩm phu nhân ra.
Không phải muốn bắt thích khách à, đã có người thích hợp rồi này!
Không cần mọi người điều tra mà chủ động đưa tới cửa.
Khương Bảo Châu trở lại trong phủ.
"Bảo Châu, Thẩm đại nhân tỉnh rồi"
Thẩm Hoài Dung ở Khương phủ, việc này càng ít người biết thì càng tốt.
"Nương, vất vả cho ngài rồi”
Sau khi báo thù xong thì Khương Bảo Châu cực kỳ vui sướng.
Nàng rửa sạch mùi máu trên người rồi thay một bộ quần áo khác.
Trong phòng, Thẩm Hoài Dung đã ngồi dậy.
"Thẩm đại nhân, ngài bị thương, không thể lộn xộn!"
Khương Bảo Châu bị dọa nhảy dựng, vội vàng ngăn lại.
Mất máu quá nhiều, không phải chuyện đùa giỡn!
"Bảo Châu, đã gây thêm phiên phức cho muội rồi”
"Không phải”
Khương Bảo Châu không cho rằng là gây thêm phiền toái.
"Vậy muội xác định ta không phải thích khách?"
Giọng Thẩm Hoài Dung rất nhẹ, sự đau đớn truyền tới từ miệng vết thương chỉ làm mày hắn hơi chau lại, không có quá nhiều phản ứng.
Lần này, là do hắn thất sách.
"Thật ra không xác định."
Thẩm Hoài Dung đột nhiên xuất hiện ở trên xe ngựa, ý thức không rõ, hai người chỉ nói được có hai câu.
Dưới loại tình huống này, Khương Bảo. Châu không còn tâm tư suy nghĩ gì cả.
Nàng chỉ biết, chẳng sợ Thẩm Hoài Dung thật sự là thích khách thì hẳn cũng không muốn liên lụy tới nàng.
"Ta chỉ nghĩ là, nếu huynh là thích khách thì có sao chứ?"
Dù cho có là thật thì Khương Bảo Châu cũng phải bảo vệ hắn, giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn.
Nàng đã nói rồi, bọn họ là người một nhà.
"Muội có bằng lòng trở thành nữ tử tôn quý nhất thiên hạ không”
Nếu như Khương Bảo Châu muốn thì chưa chắc không thể.
Chỉ là như vậy thì chú định là sẽ thiếu mất tự do.
"Không muốn."
Khương Bảo Châu liên tục lắc đầu, nàng không có chí hướng quá lớn.
Đứng ở chỗ cao, có nhiều chuyện khó mà làm theo ý mình được. Nàng chỉ muốn có tiền, làm nhà giàu số một Đại Tề.
"Thẩm đại nhân, huynh nói nghiêm túc sao?"
Khương Bảo Châu hỏi.
"Đùa muội một chút thôi”
Thẩm Hoài Dung lắc đầu bật cười, hắn không có tính toán như vậy.
Hắn sớm tính ra vận số của Thẩm gia đã hết, cũng đã nhắc nhở.
Chỉ là không nghĩ tới Thẩm gia vì điên đảo vận số, lại đi lên con đường thông đồng với địch phản quốc.
Nửa cái mạng nợ Thẩm phu nhân kia, hắn đã trả rồi.
"Tiểu thư!"
Thanh Y sửa sang lại đồ đạc xong liền đi vòng vèo quay lại Khương gia.
Thấy Thẩm Hoài Dung tỉnh lại thì Thanh Y cực kỳ vui mừng.
"Người của Ngũ Thành Binh Mã Tư nói là đã bắt được thích khách!"
Miệng của Thanh Y suýt chút nữa đã ngoác tới mang tai, cố ý tỏ ra thần bí: "Công tử, ngài đoán xem ai bị bắt lại?"
Dù sao Thanh Y không thể tưởng được, hắn phải hỏi đi hỏi lại mấy lần.
"Chẳng lẽ là người Thẩm gia?"
Nếu là người khác thì Thanh Y sẽ không đến mức cười khoe khoang thế này.
Thẩm Hoài Dung rũ mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Là Thẩm phu nhân?”
Nói xong, hắn như suy tư gì mà nhìn Khương Bảo Châu một cái.
"Công tử suy đoán như thần, cái gì cũng không giấu được ngài!"
Thanh Y vỗ ngực, chuyển biến xoay ngược lại này nghe thôi cũng cảm thấy kích thích.
Thẩm gia bị Ngũ Thành Binh Mã Tư vây quanh, lập tức muốn xét nhà.
Nghe nói trong thư phòng còn có thư từ thông đồng với địch quốc chưa kịp thiêu hủy.
Lần này bắt được cả người lẫn tang vật, Thẩm gia hết đường chối cãi.
"Thẩm lão gia bị người đâm mười mấy đao..."
Tàn nhẫn nhất chính là người chưa chết, bị nhốt vào thiên lao chịu khổ hình tiếp.
"Ngài thoát tộc thật là đúng lúc!"
Nếu không thì làm người Thẩm gia, chắc chắn Thẩm Hoài Dung cũng sẽ bị liên lụy.
Thẩm Hoài Dung bảo Thanh Y về phủ canh giữ. Thanh Y rời đi, trong phòng rơi vào sự im lặng.
"Bảo Châu, ta không thể ở lại Khương gia."
Tuy rằng Thẩm gia bị xét nhà, nhưng phiền toái trên người Thẩm Hoài Dung vẫn chưa giải quyết xong.
"Thẩm đại nhân, huynh đang bị trọng thương mài"
Khương Bảo Châu nghe thấy lời này thì lập tức nóng nảy.
"Không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, mấy ngày là tốt rồi”...
Mấy ngày tiếp theo, kinh thành sắp nổ tung rồi.
Chuyện thích khách truyền khắp nơi làm lòng người sợ hãi.
Hoàng Thượng điều tra Thẩm phủ, tra được sau lưng Thẩm phủ có thư từ qua lại với dị tộc, dưới sự giận dữ đã hạ lệnh chém đầu cả nhà.
Thẩm Hoài Dung đã sớm thoát tộc nên đương nhiên không bị chém đầu.
Cuối tháng 5 nông lịch, vụ án Thẩm gia thông đồng với địch kết thúc.
Toàn tộc Thẩm gia bị diệt, mãi tới tháng sáu nông lịch có thêm chuyện khác hấp dẫn sự chú ý của mọi người thì sự chú ý của các bá tánh mới dời đi.