Chương 345: Phu Nhân Có Tiền Nên Tùy Hứng
Chương 345: Phu Nhân Có Tiền Nên Tùy HứngChương 345: Phu Nhân Có Tiền Nên Tùy Hứng
Trong quá trình Khương Bảo Châu dùng bữa, quản sự đến hồi bẩm các việc vặt trong phủ.
Sổ sách trong nhà, chỉ phí ăn mặc sau này đều giao cho phu nhân xử lý.
Trời mới biết, bọn họ nhìn thấy đám người hầu của Khương phủ thì vô cùng sung sướng, đã sớm ngóng trông phu nhân gả đến đây!
"Trước kia tiền ăn mỗi ngày trong phủ chỉ tốn ba lượng bạc thôi sao?"
Số người hầu trong Thẩm phủ không nhiều lắm, đếm đếm thì cũng khoảng mấy chục người.
Chi tiêu ba lượng bạc, là số tiền rất bình thường.
"Vâng." Quản sự rất muốn nhịn cười, rốt cuộc phu nhân cũng nhìn thẳng vào vấn đề.
Bình thường công tử nhà ông không ăn ở trong phủ, cũng chẳng hỏi han gì đến chi phí ăn mặc của hạ nhân.
"Không đủ, tăng lên hai mươi lượng bạc."
Từ ba lượng tăng lên hai mươi lượng, Khương Bảo Châu trực tiếp tăng lên gấp bảy lần.
Mỗi bữa cơm, phải được xử lý dựa trên quy chế của Khương phủ, gà vịt thịt cá trứng, làm các món chính đủ cho hai mươi mấy người ăn, áp dụng hình thức tự giúp mình.
Nàng phụ trách chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn tươi mới, bảo đảm người hầu cũng được ăn ngon uống tốt.
Hải sản trong không gian, sắp chất đầy rồi. Thẩm phủ có hầm chứa đá, vừa hay cho Khương Bảo Châu không gian để phát huy.
"Bây giờ đã là tháng chín âm lịch, người hầu trong phủ chúng ta hẳn nên bắt đầu may quần áo mùa đông."
Kinh thành không phải bắc địa, vào đông không lạnh đến thế.
Quanh năm suốt tháng, cùng lắm là rơi một hai trận tuyết.
Sau đông là những cơn mưa lạnh lão, vấn nên mặc thêm áo khoác mỏng.
"Thông báo quản lý cẩm tú phường đến đây một chuyến."
Quần áo của người hầu, một khi may là mấy chục lượng bạc một bộ.
Lời nói của Khương Bảo Châu, khiến quản sự sợ đến ngây người.
Lúc trước bưng của hồi môn vào kho, đếm khoảng 128 thứ, hai nhà kho cũng không đủ chỗ chứa.
Tân phu nhân nhà ông, có tiền nên tùy hứng!
Khương Bảo Châu ăn cơm xong thì tất cả người hầu trong Thẩm phủ đến bái kiến, dập đầu trước chủ mẫu.
"Đứng lên đi."
Khương Bảo Châu ngẫm nghĩ, thật ra cũng chẳng cần dạy bảo, nàng chỉ muốn bày tỏ thái độ của bản thân.
"Trước kia như thế nào, thì sau này cứ như thế đó."
Chỉ cần người hầu tận tâm, giữ gìn khuôn phép, thì cũng được ban thưởng không ít.
Khương Bảo Châu sai Tiểu Kết Tử tặng bao lì xì cho hạ nhân.
"Tuổi ta còn nhỏ, gả chồng sớm, các ngươi đã làm việc trong Thẩm gia một thời gian, thời gian làm việc cho phu quân còn nhiều hơn cả ta."
Người hầu cần được dạy dỗ, ân uy đều phải thực thi.
Sau này, chuyện trong phủ cứ báo với nàng.
"Loại ăn cây táo, rào cây sung, trái với gia quy, đều bị đuổi ra ngoài."
Không có lần đầu thì không có lần hai lần ba, cơ hội chỉ có một lần duy nhất.
Người hầu không cần phải làm việc quần quật cả ngày, Khương Bảo Châu sẽ bảo quản sự làm một thời khóa biểu.
Mỗi tháng được nghỉ hai ngày, nếu biểu hiện tốt thì sẽ được nghỉ bốn ngày.
"Còn được nghỉ ngơi?"
Đám người hâu há hốc mồm, bình thường bọn họ muốn ra cửa mua kim chỉ còn cần phải hỏi ý của quản sự.
Sau này, ngoại trừ tiền tiêu vặt, còn cả tích điểm.
Tích điểm chẳng khác gì tiền tài.
Khương Bảo Châu xây một nhà kho lớn cho người hầu, bên trong bao gồm những thứ như vải vóc quần áo, đầy đủ hết tất cả, có thể so sánh với mô hình siêu thị.
Cứ cách một khoảng thời gian, tích cóp đủ điểm là có thể đổi một món đồ.
Đương nhiên, một khi biểu hiện không tốt, bị phát hiện ra là sẽ lập tức trừ bớt điểm.
"Chúng ta nghe theo sự sắp xếp của phu nhân."
Quản sự đi đầu bày tỏ thái độ, coi như ông đã nhìn thấu, ở trong nhà công tử không có địa vị gì, lời nói của phu nhân mới có sức nặng.
Đám người hầu cân nhắc, chỉ cần vùi đầu làm việc thì còn được lợi nhiều hơn.
Mọi người rời đi trong cảm xúc mỹ mãn.
"Phu nhân, để nô tỳ dẫn ngài đi dạo phủ."
Thẩm phủ cầu nhỏ nước chảy, có lâm viên tinh tế mang phong cách Giang Nam.
Trong phủ có cây có cỏ, đều có bút thích do Thẩm Hoài Dung thiết kế.
"Vốn dĩ chủ tử nói định xây dựng một đài ngắm cảnh trong hậu viện."